Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:46:40
Lượt xem: 190
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, Lữ Tú Anh bảo Lâm Dược Phi giao một nửa tiền kiếm : “Mẹ cũng xài tiền của con, để dành cho con.”
Lâm Dược Phi một đồng thể chi chín hào cho em của , vì việc trong xưởng dệt bông là một một chuyện vô ích. Cơ hội mà Lữ Tú Anh chờ đợi hai năm Lưu Niên Trân nhặt việc . Lưu Niên Trân gấp gáp tặng quà, đưa cháu lấp chỗ trống.
Mọi trong xưởng đều việc , quan hệ với Lữ Tú Anh đều nhanh chóng giúp bà tìm cách xem cứu vãn : “Tình hình nhà bà, trong xưởng nhất định quan tâm chăm sóc. Bà cũng đừng thành thật như , hãy cho trong xưởng những khó khăn của bà.”
Ngụ ý là để Lữ Tú Anh ầm ĩ lên, chừng thể nhân cơ hội để Lâm Dược Phi .
Nếu nào quan hệ với Lữ Tú Anh thì lời khó nào cũng .
“Con trai bà thật vô dụng.”
“Công việc như thế mà nóng nảy , đầu óc chắc chắn vấn đề.”
“Lữ Tú Anh thật khổ, lúc còn trẻ đàn ông, vất vả khổ cực một nuôi lớn con trai, chậc nghĩ chừng còn đưa cơm tù cho con trai .”
Mỗi khi Lữ Tú Anh bước phòng nghỉ, tiếng chuyện phiếm bên trong đều đột ngột im bặt, mấy công nhân còn kiện cáo đánh ở mặt bà. Lữ Tú Anh mù cũng thể nhận họ đang về bà.
Lưu Niên Trân mang trái cây đóng hộp đến nhà Lữ Tú Anh: “Tú Anh, là Dược Phi đến tìm gặp lãnh đạo công việc nên mới .”
Lữ Tú Anh cắt đứt lời Lưu Niên Trân: “ chuyện liên quan gì đến bà.”
Lữ Tú Anh nhận lấy đồ hộp của Lưu Niên Trân, bảo bà mang về.
Bà trách ai, chỉ thể tự trách sinh một đứa con trai như .
Lữ Tú Anh mệt mỏi dựa ghế sô-pha, thứ gì đó phía cản trở động tác của bà. Sáng nay, Lữ Tú Anh thấy chiếc túi ghế sô-pha, bà còn tưởng đó là chiếc túi mà Lâm Dược Phi xách ngoài, nó vẫn còn đặt ở đây?
Lữ Tú Anh mở túi và lấy ba bộ quần áo.
Một chiếc váy liền áo, một chiếc áo sơ mi và một cái quần dài.
“Tiếu Tiếu, đây là cái gì?” Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu chờ phát hiện từ lâu, từ sáng đến giờ cô bao nhiêu ghế sô-pha, vẫn phát hiện , nhưng cô sốt ruột chết.
Nghe hỏi, Lâm Tiếu lập tức trả lời: “Là mua quần áo mới cho .”
Lâm Tiếu nhảy nhót vây quanh , ngước mắt đầy chờ mong : “Mẹ mau thử xem.”
Đêm qua lén lút cho Lâm Tiếu xem quần áo mới , bộ nào cũng , đêm qua Lâm Tiếu mơ thấy mặc quần áo mới.
Sau khi Lữ Tú Anh mở quần áo , bà sờ chất liệu vải , chất lượng vải là tiêu chí đầu tiên để bà đánh giá chất lượng của quần áo.
Vừa chạm tay vải là bà váy từ chất liệu cotton pha lụa tơ tằm nên mềm, mịn và thoáng khí, chắc chắn chiếc váy hề rẻ.
Lâm Tiếu lo lắng thúc giục: “Mẹ, mau mặc .”
Lữ Tú Anh bộ váy, tấm gương ở cửa tủ, cảm giác khó chịu: “Bộ váy cũng quá lộng lẫy.”
Một chiếc váy hoa màu đỏ chiết eo, cổ áo viền hoa, váy dài đến cổ chân. Lữ Tú Anh xoay phía , chiếc váy xòe trông giống như bông hoa đang hé mở.
Từ khi chồng qua đời, quần áo của Lữ Tú Anh bao nhiêu năm qua đều là màu đen, trắng, xám, kiểu dáng đơn giản đến mức tuổi tác, quá rộng tôn lên dáng .
Chiếc váy Lâm Dược Phi mua cho bà màu sắc và kiểu dáng là của trẻ tuổi mặc.
Lữ Tú Anh cau mày: “Không , , cái tuổi của mặc , mau kêu con trả .”
Lâm Tiếu nóng lòng đè bàn tay cởi quần áo của : “Đẹp, lắm, nó .”
Lâm Tiếu ngây khi thấy mặc chiếc váy trong gương. Mẹ việc trong xưởng quanh năm, làn da trắng, màu đỏ nổi bật khiến cho sắc mặt hồng hào. Thiết kế chiết eo nhẹ tôn lên vòng eo thon thả của , mặc bộ váy thật trẻ trung.
“Mẹ, mau thử bộ .” Lâm Tiếu cầm áo sơ mi và quần dài ghế sô pha đưa cho .
Dưới sự thúc giục của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh bộ đồ . Bộ váy nhẹ nhàng, nhưng áo sơ mi và quần dài bây giờ gọn gàng, hai bộ quần áo đều khiến Lâm Tiếu thể rời mắt.
“Mẹ, giữ mà.”
“Mẹ, mặc quần áo mới thật .”
“Mẹ, , .”
Lâm Tiếu giống như một con ong mật nhỏ, ngừng vo ve xung quanh Lữ Tú Anh. Lữ Tú Anh thấy phiền: “Được, , giữ .”
Đây là đầu tiên con trai mua quần áo mới cho bà, Lữ Tú Anh cũng đành lòng trả .
Hai bộ quần áo bà mặc ngoài , thì cất trong tủ quần áo, thỉnh thoảng thể lấy xem.
Phải rõ ràng với Tiểu Phi rằng phép mua quần nào nữa.
Trước khi ngủ, Lâm Tiếu ăn nhiều dưa hấu, ban đêm mới ngủ bao lâu liền mắc tiểu mà tỉnh ngủ. Cô mơ mơ màng màng mở mắt , ngạc nhiên khi thấy đèn ngủ bên cạnh vẫn còn sáng, chụp đèn bao phủ bởi một chiếc áo gối.
Mẹ cầm chiếc váy tay, gì ánh đèn mờ ảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-22.html.]
“Mẹ, đang gì ?” Lâm Tiếu trèo xuống giường, hai chân đung đưa bên mép giường, tìm kiếm đôi dép lê nhỏ của .
Lữ Tú Anh lưng , vội vàng lấy tay xoa xoa mặt mấy cái, cố gắng cho giọng trở nên bình thường: “Không gì, đang khâu khuy áo, khuy váy mới rơi .”
Lâm Tiếu mang dép lê, lạch bạch lạch bạch chạy nhà vệ sinh, buồn ngủ nghĩ, váy mua mà cúc áo bung .
Aizzz, chắc là ngốc lừa mua váy .
Trước khi nhập học, Lâm Tiếu cũng nhận quần áo và cặp sách mới.
Một chiếc váy màu hồng, áo phông hoa xanh nền trắng và một chiếc quần dài màu xanh lam.
Cặp sách mới màu đỏ tươi, đó in dòng chữ “cặp sách bé ngoan”, bên là Tôn Ngộ Không oai nghiêm và Trư Bát Giới mập mạp.
Lâm Dược Phi tự tin hỏi Lâm Tiếu: “Thích nhé, thấy cái cặp sách liền em sẽ thích nó.”
Kỳ nghỉ hè , mỗi ngày Lâm Tiếu đều tivi nhỏ ở nhà xem Tây Du Ký, về đủ loại yêu quái mà Lâm Dược Phi thể nhớ nổi.
Em gái là một fan cứng của Tây Du Ký, vì thể sai khi tặng quà cho hâm mộ cuồng nhiệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiếu nhăn , đưa tay che Trư Bát Giới “cặp sách bé ngoan”. Mọi thứ của chiếc cặp mới đều , ngoại trừ việc một Trư Bát Giới bên cạnh Tôn Ngộ Không, ai một Trư Bát Giới cặp sách.
ngày đăng ký học kỳ mới, Lâm Tiếu vẫn đến trường với chiếc cặp sách mới mà đưa cho.
Lâm Dược Phi ở cửa thúc giục: “Xong ?”
Lâm Tiếu kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh, đưa em đăng ký?”
Lâm Dược Phi xoa đầu em gái: “Anh thì ai , để nữa.”
Lâm Tiếu nhanh chóng đeo cặp sách mới lưng, mang đôi giày xăng-đan nhựa : “Anh, em xong .”
Đôi mắt của Lâm Dược Phi rơi đôi giày xăng-đan nhựa của em gái, một bên quai giày đứt khâu bằng chỉ trắng. Anh chỉ nhớ mua quần áo mới cho em gái mà quên mất giày, hai ngày dẫn em gái mua một đôi, mua giày tự mới .
Đăng ký học kỳ mới ở trường tiểu học kế bên xưởng dệt bông, giáo viên yêu cầu phụ đưa học sinh đến trường vì đóng học phí. Học phí một học kỳ là mười hai đồng, tiền sách vở là mười đồng một học kỳ, dám để cho bọn nhỏ cầm tiền, mất cũng .
Lâm Dược Phi lái xe tải chở Lâm Tiếu qua một nửa khu vực hộ gia đình của xưởng dệt bông, dừng ở cổng trường tiểu học.
Lâm Dược Phi khi còn bé cũng học tại trường tiểu học bên cạnh xưởng dệt bông, qua nhiều năm như , ngôi trường nhiều đổi.
Lâm Tiếu dẫn khu nhà dạy học, khi đầu tiên cô lớp một, ngơ ngác giáo viên xa lạ bục giảng và bạn học xa lạ trong lớp. Sao mà qua một kỳ nghỉ hè, thầy cô và bạn bè cũng nhận thế?
“Ai ya” cô nhầm lớp quên mất là chuyển từ lớp một lên lớp hai.
Lâm Tiếu vội vàng đưa leo lên một tầng lầu khác, tìm bảng của lớp , thấy giáo viên chủ nhiệm cô giáo Uông.
Cô Uông bục giảng, bên cạnh bục mấy phụ đóng học phí, Lâm Dược Phi lưng các phụ xếp hàng.
Đến lượt Lâm Dược Phi, cô giáo Uông thấy một gương mặt xa lạ: “Cậu là phụ của ai?”
Lâm Dược Phi chỉ Lâm Tiếu bên cạnh: “Em là của Lâm Tiếu.”
Cô giáo Uông đầu Lâm Tiếu, ánh mắt dừng Lâm Tiếu mấy giây: “Em về chỗ của xuống .”
Lâm Tiếu khẽ mở miệng, thôi xong, cô quên cô ở .
Sau một kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu còn nhớ gì nữa, cô hổ hỏi cô giáo: “Cô Uông, chỗ của em ở chỗ nào?”
Cô Uông nhíu mày: “Ngay cả chỗ nào cũng quên, đến hỏi các bạn học .”
Lâm Dược Phi thấy em gái mặc váy hồng chạy đến chỗ các bạn học giống như một chú bướm nhỏ, hỏi chỗ của ở .
Một bé gái chỉ phía bên trái, một bé trai chỉ hướng bên , hai chỉ chỗ khác , vẻ mặt Lâm Tiếu càng thêm hoang mang.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của em gái, dứt.
Sau khi đóng học phí xong, liền bước khỏi phòng học, để cho em gái ngốc tự giải quyết vấn đề nhỏ tìm thấy chỗ .
Bước khỏi dãy nhà dạy học, Lâm Dược Phi tùy tiện dạo quanh trường. Khi còn nhỏ, cũng học ở trường tiểu học , bao nhiêu năm, trường học vẫn như cũ gì đổi.
Ở giữa sân chơi là một bãi cỏ trọc, đường chạy phủ đầy than đen. Khung thành bóng đá ở hai bên sân chỉ khung mà lưới, các thanh xà ở các góc đầy rỉ sét.
Trên bức tường gạch đỏ của tòa nhà dạy học dây thường xuân bò nửa bức tường.
Lâm Dược Phi qua con đường nhỏ phía tòa nhà dạy học, khi chuẩn rời , đột nhiên thấy một giọng quen thuộc.
“Hôm nay Lâm Tiếu mang theo một chiếc cặp sách mới. Đoán xem đó in chữ gì, là in “cặp sách bé ngoan”.”
Giọng điệu nhạo của cô giáo Uông lọt trong tai của Lâm Dược Phi.
“Phụ thật thú vị, cho Lâm Tiếu mang cặp sách bé ngoan lưng, phụ chữ đó, thấy chột hổ ?”
Lâm Dược Phi m.á.u dồn lên não, sải bước về phía cô Uông, cao giọng hỏi: “Tại em gái em là đứa trẻ ngoan?”