Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-02-27 02:31:07
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật Lâm Tiếu cũng thích quy tắc sẵn, cô thích tự đặt quy tắc mới, nhưng mà ván cờ cá ngựa vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Khó chịu hệt như khi thấy hai mặc quần bên ngoài giường .
Mọi cùng , nhanh liền sắp xếp ngay ngắn những quân cờ cá ngựa còn .
Lâm Tiếu rủ mắt, ván cờ cá ngựa thể nào kết thúc theo cách mà cô .
"Chúng chơi thêm một ván nữa !" Chị Tiểu Mai .
Chỉ Trần Đông Thanh chú ý tới cảm xúc của Lâm Tiếu: "Hay là chúng chơi cái khác , tớ cũng mang đồ chơi thú vị đến !"
Trần Đông Thanh mở cặp , lấy từ bên trong một thứ, giấu ở phía : "Lâm Tiếu, đoán xem tớ mang theo cái gì?"
Vèo một cái, Trần Đông Thanh lấy đồ lưng , dùng hai tay nâng đến mặt Lâm Tiếu: "Xem , khối rubik!"
Lực chú ý của Lâm Tiếu hình lập phương sáu mặt màu sắc khác trong tay Trần Đông Thanh hấp dẫn: "Đây là cái gì"
"Cậu từng chơi rubik ư?" Trần Đông Thanh : "Tớ dạy cho , chơi cái siêu vui!"
Trần Đông Thanh biểu diễn cho Lâm Tiếu xem: "Khối rubik thể vặn sang các hướng khác , bây giờ tớ xáo trộn khối rubik, xáo trộn, xáo trộn…"
Trần Đông Thanh vặn cạch cạch gần mười cái, sáu mặt vốn đang cùng màu của khối rubik, màu lập tức trở nên lộn xộn.
"Sau đó chúng xoay khối rubik, nữa xoay sáu mặt trở màu giống ." Trần Đông Thanh đưa khối rubik cho Lâm Tiếu: "Cậu thử xem."
Lâm Tiếu cầm lấy khối rubik, trục xoay của khối rubik quá trơn tru, khi Lâm Tiếu vặn xoay phí sức.
Tay cô chỉ dùng sức, khớp nối biến thành màu trắng, cạch, cạch, cạch Lâm Tiếu vặn nhanh, nhưng cũng một chút động tác thừa nào, vặn ́m khối rubik trở như cũ.
"Oa —–" Diệp Văn Nhân và chị Tiểu Mai từng chơi khối rubik cùng kinh ngạc hét lên.
Những khác từng chơi rubik nên Lâm Tiếu lợi hại thế nào, nhưng cũng dựa phản ứng của nhóm bạn nhỏ mà biết Lâm Tiếu thể hiện một chuyện lợi hại.
Trần Đông Thanh chơi rubik một thời gian dài, bé là người sửng sốt nhất, trừng to mắt hỏi: "Sao ?"
"Cậu nhớ tớ vặn như thế nào ư?"
Trần Đông Thanh hoài nghi quá trình Lâm Tiếu thấy, ghi nhớ trong đầu, đó xoay trở như cũ. Cậu bé trí nhớ của Lâm Tiếu lợi hại thế nào, nhẹ nhàng là thể nhớ kỹ quá trình vặn khối rubik.
Trần Đông Thanh cầm khối rubik về, giấu ở lưng . Hai cánh tay để lưng, cạch cạch cạch cạch vặn lung tung một mạch. Ngay cả bé cũng thấy vặn như thế nào, Lâm Tiếu càng thể thấy!
Lần , Trần Đông Thanh vặn một hơn mười cái, mới lấy khối rubik : "Cho ."
Khối rubik chuyển động trong tay Lâm Tiếu, hết sáu mặt một , chằm chằm khối rubik suy tư mười mấy giây, bắt đầu xoay.
Cạch, cạch, cạch…
Tiếng Lâm Tiếu vặn khối rubik tiết tấu.
Nhóm bạn nhỏ đều yên tĩnh hẳn, ngừng thở Lâm Tiếu vặn khối rubik.
Lâm Tiếu chỉ vặn mười , khối rubik trở như cũ, còn đưa cho Trần Đông Thanh.
Trần Đông Thanh sáu mặt cùng màu của khối rubik, mặt tràn đầy vẻ thể tin : "Sao thể… tớ vặn lộn xộn hơn mười cái… chỉ vặn mười là giải xong ?"
Mặc dù Lâm Tiếu thấy Trần Đông Thanh vặn như thế nào, nhưng mà đáp án chỉ một: "Trình tự vặn hơn mười cái là ngắn nhất."
Trần Đông Thanh cầm thật chặt khối rubik, hai mắt chớp mà chằm chằm Lâm Tiếu: "Sao ?"
Lâm Tiếu: "Nhìn khối rubik, suy nghĩ trong đầu."
Lâm Tiếu thấy giải rubik gì khó: "Không khác với cờ cá ngựa lắm!"
Trần Đông Thanh kinh ngạc : "Không khác với cờ cá ngựa lắm? Khối rubik và cờ cá ngựa thể giống ?"
Lâm Tiếu gật đầu: " là khác lắm mà."
"Cờ cá ngựa là lập kế hoạch đường cho quân cờ, đưa hết quân cờ đến phía đối diện."
"Vặn khối rubik là lập kế hoạch đường cho khối vuông nhỏ, đưa khối vuông nhỏ màu đỏ về nhà màu đỏ, đưa khối vuông nhỏ màu lam về nhà màu lam."
"Tất cả những khối vuông nhỏ đều trở nhà ở cùng với , thì khối rubik sẽ trở như cũ."
Ánh mắt Trần Đông Thanh phức tạp, nếu như như thì đúng là khối rubik và cờ cá ngựa chỗ tương tự.
mà cờ cá ngựa ở mặt phẳng, khối rubik là hình lập thể!
Cờ cá ngựa chỉ cầm quân cờ một màu trong tay, khối rubik thì sáu màu trở như cũ!
Cờ cá ngựa cách một vị trí là thể nhảy, khối rubik hạn chế bởi trục , chỉ thể vặn ba hướng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-222.html.]
Nói tóm , khối rubik khó hơn cờ cá ngựa nhiều!
Ngoại trừ Lâm Tiếu, căn bản sẽ ai thấy khối rubik và cờ cá ngựa giống !
Trong đầu Trần Đông Thanh hiện lên suy nghĩ như , đột nhiên xác định , đầu hỏi nhóm bạn nhỏ bên cạnh: "Các thấy khối rubik và cờ cá ngựa giống ?"
Nhóm bạn nhỏ đều lắc đầu, đầu mỗi đều lắc giống như trống bỏi.
"Không giống!"
"Hoàn giống !"
"Cũng chúng nó chơi cái gì ở ngoài, cứ mãi ngừng." Lữ Tú Anh lo lắng cho cổ họng của Lâm Tiếu.
"Lát nữa pha cho chúng nó một bình nước mật ong, mỗi đứa một ly để thấm giọng."
Thấy sắp đến giờ, Lữ Tú Anh đến phòng bếp, đột nhiên thấy trong phòng khách yên tĩnh .
Lữ Tú Anh mở cửa, thấy Lâm Tiếu cầm một khối rubik trong tay, nhóm bạn nhỏ tạo thành một vòng ở xung quanh cô, tất cả đều yên tĩnh.
"Sao các con chơi nữa? Đều hết ở đó gì?" Lữ Tú Anh thấy kỳ lạ .
Mọi xem xong hai quá trình Lâm Tiếu giải khối rubik, tất cả đều đắm chìm trong kinh ngạc, Lâm Tiếu thì cúi đầu xoay xoay khối rubik, thấy giọng của Lữ Tú Anh thì mới lấy tinh thần.
"Cháu chào dì ạ." Trần Đông Thanh mở miệng đầu tiên, các bạn nhỏ khác cũng sôi nổi chào theo: "Cháu chào dì ạ…" "Cháu chào dì ạ!"
Lý Vân Châu lưng Lữ Tú Anh, hai định cùng phòng bếp. Sau khi bọn trẻ thấy Lý Vân Châu sôi nổi lên tiếng: "Cháu chào bà nội ạ!" "Cháu chào bà ngoại ạ!"
Mọi mồm năm miệng mười ngừng chào, cuối cùng thống nhất thành chào bà ngoại.
Lý Vân Châu : "Ừ! Ừ! Các con ở trong phòng chơi vui nha, bà phòng bếp."
Lý Vân Châu và Lữ Tú Anh đều hai ở đây thì bọn trẻ sẽ tự nhiên nên mới ở suốt trong phòng, bây giờ thì chuẩn bữa tối.
"Dì, bà ngoại, hai nấu cơm ạ? Bọn con sẽ cùng hỗ trợ!" Trần Đông Thanh .
"Dạ , bọn con nhiều miệng ăn như thể để cho bà ngoại và dì hết ."
"Dì phân chia cho chúng con !"
Bị đám nhóc ngoan ngoãn lễ phép như vây quanh, chúng nó chen lấn tranh đòi việc, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu đều đến mức hai mắt híp .
Sau khi Lý Vân Châu tuổi càng thích con nít, trong lòng Lữ Tú Anh thì nghĩ mắt bạn của Lâm Tiếu , nhóm bạn nhỏ bên cạnh đều nhiều ưu điểm, đều là trẻ ngoan khiến cho yêu quý.
Bọn trẻ nhiệt tình chân thành hỗ trợ như , Lữ Tú Anh cách nào từ chối: "Được, tiên các con hãy rửa tay sạch sẽ chúng cùng xiên thịt."
Mọi xếp thành một hàng ở vòi nước, Lữ Tú Anh ở bên cạnh chúng nó rửa tay, bảo đảm bàn tay của mỗi đứa đều rửa sạch sẽ.
Trong phòng bếp quá nhỏ, Lữ Tú Anh bưng một thao thịt để lên bàn ăn ở phòng khách, chuyển mấy cái ghế tới, để ghế xiên thịt.
"Phải cẩn thận một chút, để que gỗ đối mặt với , cũng đừng chĩa mặt khác."
"Đâm thì cần cố đâm, để cho lớn bọn dì xiên."
"Dạ!" Bọn trẻ cùng trả lời, vẻ mặt đều kích động, dường như đối với chúng nó xiên thịt là một trò chơi vô cùng thú vị.
"Chúng thi xem ai xiên nhanh hơn !" Vương Hồng Đậu đề nghị.
Lý Vân Châu vội vàng : "Không thể thi cái , cần nhanh, chậm rãi xiên là . Các con nhất định cẩn thận đừng đ.â.m lệch."
Que gỗ cũng bén lắm, bạn bè Tiếu Tiếu mời đến nhà chơi đều là bé gái khá dịu dàng ngoan ngoãn. Đứa bé trai duy nhất Trần Đông Thanh cũng xem như nhã nhặn ở trong nhóm nam sinh, khi chơi với bạn nam thỉnh thoảng cũng một mặt tinh nghịch, bây giờ ở giữa một nhóm bạn nữ, còn đến nhà bạn học khách, biểu hiện của Trần Đông Thanh giống như một ông cụ non nho nhã lễ độ.
Lúc Lữ Tú Anh mới yên tâm để bọn trẻ cùng xiên thịt.
Vương Hồng Đậu tràn đầy tự tin hô hào thi đấu, cầm miếng thịt bò đầu tiên lên, lập tức ném trở về thao inox: "A!"
Lâm Tiếu hỏi: "Làm ?"
Vương Hồng Đậu vẫy vẫy tay: "Sao cầm thịt bò …" thấy ghê như !
Lần đầy Vương Hồng Đậu sờ thịt bò sống, thịt bò khi nấu thì thơm ngào ngạt, lúc còn sống cầm lên đụng lớp dầu bóng mỡ trơn mượt, khiến cô bé nổi da gà.
Vương Hồng Đậu dám xiên thịt bò nữa, đó thì lấy miếng thịt ba chỉ bên cạnh, đó ném trong thao nữa, miếng thịt ba chỉ phiến chạm cũng ghê!
Nhóm bạn nhỏ ở bên cạnh mà đều cảm giác , Diệp Văn Nhân khó hiểu Vương Hồng Đậu: "Cậu gì ?"
Vương Hồng Đậu: "Tớ…"
Tớ dám xiên…
Vương Hồng Đậu đỏ mặt, ngại thật.
Chu Tuệ Mẫn thấy dáng vẻ Vương Hồng Đậu là đoán , khi còn bé lúc bà mới học nấu cơm, khi cắt thịt tươi cũng chút sợ hãi cảm giác chạm thịt tươi, thì cắt nhiều thành quen.