Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:46:49
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hôm nay tới tiếp đón chúng con là cô giáo Từ, sẽ là chủ nhiệm lớp của Lâm Tiếu. Lớp hai tổng cộng bốn lớp học, con nhờ quan hệ hỏi thăm qua, cô giáo Từ là cô chủ nhiệm nhất.”

Lâm Dược Phi nhờ mối quan hệ bên ông chủ Lương, con nhà ông chủ Lương cũng đang học tại trường tiểu học Đường Giải Phóng, ông chủ Lương dẫn đến quen với chủ nhiệm phòng giáo dục của trường tiểu học Đường Giải Phóng.

Sau khi Lâm Dược Phi tìm giáo viên chủ nhiệm giỏi nhất, chủ nhiệm phòng giáo dục hề bất ngờ, nhiều phụ nhờ vả quan hệ đều vì lựa chọn giáo viên.

Chủ nhiệm quen cửa quen nẻo hỏi: “Cậu tìm giáo viên thế nào, lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú là một giáo viên quản lý nghiêm khắc.”

Tuy nhiên lời yêu cầu của Lâm Dược Phi hề giống với những phụ đây: “ hy vọng thể tìm một giáo viên chú trọng bồi dưỡng nhân cách cho học sinh, thực sự yêu thương học sinh và tình yêu với nghề giáo dục.”

Ánh mắt của chủ nhiệm đang về phía Lâm Dược Phi xuất hiện sự biến hóa kỳ diệu, ông cẩn thận suy nghĩ một chút, giới thiệu về cô Từ - giáo viên lớp 2/4.

Hôm nay, Lâm Dược Phi đầu gặp cô giáo Từ. Mặc dù chỉ gặp mặt ngắn ngủi một nhưng thể cô Từ thật lòng yêu thương học sinh.

Lâm Dược Phi với Lữ Tú Anh: “So sánh cô giáo Từ với Uông Xuân Thúy, một trời một đất.”

“Không thể để Lâm Tiếu học ở trường tiểu học trực thuộc nữa, sẽ chậm trễ em .”

Lâm Dược Phi nhiều nhưng lượng tin tức trong đó vô cùng lớn, ập tới tấn công cho Lữ Tú Anh mãi tỉnh táo .

“Con nhờ ông chủ công ty tìm quan hệ giúp con ?”

Trước đó, Lữ Tú Anh kịch liệt phản đối Lâm Dược Phi đến công ty xây dựng việc, nhưng hiện giờ ván đóng thuyền, cơ hội việc trong xưởng dệt còn nữa, Lữ Tú Anh chỉ thể hy vọng Lâm Dược Phi sẽ việc định trong công ty xây dựng, việc lâu dài và cầm tiền lương cao.

Nghe thấy Lâm Dược Phi kể nhờ ông chủ công ty giúp đỡ việc chuyển trường cho em gái, Lữ Tú Anh hoảng hồn khiếp vía một trận.

Nếu Lâm Dược Phi hề đổi thì nó bắt đầu quan tâm tới cả việc học hành của em gái . Nếu Lâm Dược Phi đổi thì cái thói to gan lớn mật của nó vẫn như , việc chẳng đàng hoàng!

Lâm Dược Phi an ủi Lữ Tú Anh: “Không , trong lòng con suy nghĩ . Ông chủ Lương thích những đàn ông gánh vác chuyện trong nhà, ông tình nguyện giúp đỡ chuyện cho con.”

Đương nhiên ân tình sẽ trả, còn trả thật cho , Lâm Dược Phi tin tưởng bản sẽ thể trả .

Lữ Tú Anh thở dài một : “Quan hệ móc nối, trường học cũng tới thăm.”

Còn móc nối quan hệ qua ông chủ công ty, ăn cơm với phó hiệu trưởng nữa.

“Tiếu Tiếu thích trường học mới và giáo viên mới như .”

Đã đến nước , thể cho Lâm Tiếu chuyển trường?

Rõ ràng Lâm Dược Phi tiền trảm hậu tấu, còn dỗ dành em gái, để em gái chuyện cho bà nữa. Đáng đời nó em gái trợn mắt lườm!

trường tiểu học Đường Giải Phóng xa như , Tiếu Tiếu học thế nào? Ai đưa đón Tiếu Tiếu học đây?” Đây là vấn đề khiến Lữ Tú Anh lo lắng nhất.

Trường tiểu học Đường Giải Phóng cách khu tập thể của xưởng dệt bông tầm bốn đến năm kilomet, tốn hơn hai mươi phút đạp xe. Bây giờ thành phố vẫn mở rộng nên đây là một cách xa trong lòng tất cả .

Một cách xa như , quãng đường còn vượt qua nhiều đường lớn, Lâm Tiếu chắc chắn thể tự học.

Lữ Tú Anh , Lâm Dược Phi cũng , việc đưa đón Lâm Tiếu trở thành một vấn đề lớn.

Khu tập thể xưởng dệt bông nhiều hộ gia đình như , chẳng lẽ những khác trường tiểu học trực thuộc xưởng lắm , chẳng lẽ khác cũng bản lĩnh chuyển đến trường học trái tuyến hơn bên ngoài ?

Hầu hết các trẻ em đều đang học trong trường tiểu học trực thuộc chỉ bởi vì trường tiểu học ở ngay trong khu nhà bọn họ, con cái các gia đình thể tự chạy tới trường đó .

Những học sinh đeo sợi dây thừng màu đỏ treo chìa khóa cổ chính là học sinh lớp một trường tiểu học.

Lâm Dược Phi sớm suy nghĩ tới chuyện đưa đón Lâm Tiếu: “Buổi sáng con sẽ đưa con bé học.”

“Vậy còn tan học?” Lữ Tú Anh tính toán trong lòng, những ngày bà ca đêm thì thể tới đón Lâm Tiếu, ca chiều tối thì miễn cưỡng cũng kịp.

khi bà ca ngày thì thực sự còn cách nào khác, Lữ Tú Anh mặt ủ mày chau.

“Mẹ, tìm lãnh đạo xưởng chuyện một chút, xin chuyển đến việc ở phòng hồ sơ của trường tiểu học trực thuộc , như thế thể đưa đón Tiếu Tiếu .”

Sau khi sống , đây là thứ hai Lâm Dược Phi nhắc tới chuyện .

Lần khi nhắc tới, Lữ Tú Anh từ chối hề do dự.

Lần , Lữ Tú Anh lập tức từ chối ngay: “Để nghĩ kỹ .”

Lâm Dược Phi: “Mẹ, bây giờ con kiếm tiền, thể nghỉ ngơi một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-27.html.]

“Thay phiên ba ca quá tổn hại thể, tới phòng hồ sơ của trường tiểu học trực thuộc việc, công việc ở đó cũng định, khi về hưu còn nhận lương hưu.”

Lần , Lâm Dược Phi đến vấn đề lương hưu còn thể cao hơn nữa, nhưng Lữ Tú Anh tin, cũng còn biện pháp.

“Mẹ, con sẽ việc ngày càng hơn, kiếm nhiều tiền hơn nữa. Tiền lương và tiền lương hưu của mang về cứ lấy mà tiêu vặt, để con nuôi gia đình.”

Vành mắt Lữ Tú Anh đỏ lên, bà nghiêng đầu sang chỗ khác Lâm Dược Phi, lên tiếng gọi với phòng: “Tiếu Tiếu, ăn nho ?”

Lâm Tiếu giật , lập tức cầm bút chì lên, vẻ vẫn một mực nghiêm túc đề bài tính nhẩm.

Lữ Tú Anh: “Được , đừng “cố gắng” quá.”

Lữ Tú Anh cần cũng cái tai nhỏ của Lâm Tiếu nãy giờ vẫn một mực dựng thẳng lên cao.

Lâm Tiếu hề hề: “Mẹ ơi, con ăn nho!”

Lữ Tú Anh vẫy tay: “Vậy con đây, chúng cùng rửa sạch nho nhé.”

Lâm Tiếu song song bên cạnh ngay bồn nước, chà xát từng quả nho vòi. Tay cô lớn nên rửa nhanh, tay Lâm Tiếu nhỏ nên rửa chậm nhưng Lâm Tiếu vẫn nghiêm túc rửa quả.

Một chậu nho lớn còn dính nước bê lên mặt bàn, Lữ Tú Anh đẩy về phía con trai: “Ăn quả , quả ngọt.”

Lâm Dược Phi lắp bắp kinh hãi, đem cả hai đời cộng cũng từng hưởng đãi ngộ thế !

Sau đó, Lâm Dược Phi kịp phản ứng : “Mẹ, nếu cảm ơn con thì gì cũng cho con một bàn đồ ăn chứ? Sao thể rửa một chậu nho xong đuổi con luôn ?”

Bản Lữ Tú Anh cũng cảm thấy quen, khi Lâm Dược Phi chọc thủng cả , bà cũng mất tự nhiên hẳn. Bà cứng miệng : “Sao cảm ơn con? Con chuyển trường cho Tiếu Tiếu chứ chuyển trường cho .”

“Tiếu Tiếu, trai giúp con chuyển tới trường học , con đồ ăn cảm ơn trai .”

Lâm Tiếu đang ăn nho đột nhiên gọi tên, mờ mịt ngẩng đầu dậy: “Dạ?” Cô bé nấu cơm thì bây giờ?

Lữ Tú Anh: “Thế thì cà chua trộn đường , trộn một đĩa cho trai con .”

Phù, Lâm Tiếu thở phào một , cô cái !

-

Sáng hôm , Lâm Tiếu còn mở mắt ngửi thấy mùi bánh kếp Tàu và sữa đậu nành.

Cô lập tức rời khỏi giường, chạy đến bên bàn ăn, quả nhiên trông thấy bữa sáng cô yêu thích.

Lâm Tiếu đánh răng rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất, bánh kếp giòn nhất định ăn ngay, để lâu sẽ ngon nữa.

Lâm Dược Phi đưa tay lấy bánh kếp, Lữ Tú Anh trông thấy liền hô: “Cái cùng của con , cái của con ở bên !”

Lâm Dược Phi khó hiểu hỏi: “Có gì khác ?”

Lữ Tú Anh: “Cái bên bỏ thêm hai quả trứng gà, bên một quả trứng gà, cái của con cũng phết nhiều tương hơn.”

Lữ Tú Anh cầm cái bánh kếp phía chia hai nửa, một nửa đưa cho Lâm Tiếu, một nửa tự phần ăn. Thế là mỗi một quả trứng gà, phân chia vặn.

“Đêm qua suy nghĩ một chút, đổi việc.” Lữ Tú Anh .

“Nếu con việc trong xưởng dệt thì chuyển sang phòng hồ sơ cũng . hiện giờ con theo ông chủ tư nhân, công việc hề định, Tiếu Tiếu chuyển trường còn ...”

Lữ Tú Anh bỏ qua nửa câu , liếc Lâm Dược Phi một cái.

hai đều hiểu bà đang ý gì, cần mặt Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu chuyển trường thì cũng cần tốn một khoản tiền, ngoài tiền nhờ quan hệ thì mỗi học kỳ về đều nộp thêm phí học trái tuyến, tiền bỏ hề ít.

Con trai lớn công việc định, con gái nhỏ bỏ tiền để học, Lữ Tú Anh dám chuyển việc từ xưởng dệt đến phòng hồ sơ ngay lúc ?

Nếu như bà chuyển việc thì tiền lương hàng tháng bà nhận sẽ ít hơn nhiều.

Mà hiện giờ chuyển từ xưởng đến phòng hồ sơ khá dễ, chuyển từ phòng hồ sơ về xưởng thể xem là muôn vàn khó khăn.

Mặc dù công việc ở xưởng của Lữ Tú Anh mệt, khổ, ca, thức khuya, nhưng đây cũng là cái vốn để cuộc sống của bà an cư lạc nghiệp.

dựa công việc nuôi sống bản , nuôi sống hai đứa bé.

Công việc là nguồn gốc cảm giác an trong bà, là sức mạnh cho cuộc sống của bà.

Lâm Dược Phi xông pha ngoài, bà chỉ thể để xông pha. Cho dù Lâm Dược Phi xông pha chẳng thành tựu gì thì vẫn còn tiền lương của bà để dựa dẫm.

Loading...