Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 286
Cập nhật lúc: 2025-03-03 01:02:50
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn mười giờ tối mới rời khỏi đài truyền hình, quá thời gian ngủ từ lâu thế nhưng Lâm Tiếu thấy buồn ngủ chút nào.
“Bên bên , xe ghế trống.”
Một loạt xe du lịch đỗ cổng đài truyền hình, còn trật tự như lúc mới đến, lộn xộn lên đường về. Nhóm Lâm Tiếu tốn kha khá thời gian để chụp ảnh tập thể trong trường , khi ngoài thì xe du lịch gần hết chỗ, ghế trống xe khác cũng đủ để .
Thầy Triệu chạy tìm xe trống, cuối cùng cũng tìm một chiếc, ông vội vã gọi học sinh của lên xe.
Mọi chạy ù tới như ong vỡ tổ, chỉ sợ chậm chân một bước là sẽ khác cướp mất chỗ.
Lâm Tiếu chạy hai, ba bước đến bậc thang, trong khoang xe lập tức vang lên những tiếng xì xào.
“Đó là Hoa La Canh Cup đúng ?”
“Bọn họ là đội giành quán quân.”
“Chúng cùng xe với đội giành quán quân.”
Vừa các học sinh xe đều ở trong khán phòng, bỗng dưng thấy cúp vàng rực rỡ tay Lâm Tiếu ở cách gần, nhận cùng xe với đội giành quán quân thì vô cùng phấn khích.
“Cho tờ sờ thử ?”
Lâm Tiếu lên ghế, bạn học đằng vỗ vỗ cánh tay cô xin xỏ.
“Bọn tớ còn sờ cơ.” Triệu Hiểu Long vội : “Đưa cho tớ , đưa cho tớ .”
Lâm Tiếu đưa cúp cho Triệu Hiểu Long, hai tay Triệu Hiểu Long cẩn thận nâng chiếc cúp lên, khi ngắm nó một lúc, đưa chiếc cúp cho bé sự thúc giục của Phương Kính Phàm và chuyền sang từng một.
Học sinh các đội đến từ các tỉnh thành lân cận cũng tập trung để xem cúp.
Xe bắt đầu đường về khách sạn, tài xế phía lớn: “Về chỗ hết , đừng chạy nhảy lung tung.”
Cô giáo Thường : “Được , đưa cúp cho cô để cô cất giúp các em.”
Cô giáo Thường cất chiếc cúp trong túi của , trong xe yên lặng trở , các bạn nhao nhao chạy về chỗ .
Buổi tối đường phố ít xe cộ, giống như là chiếc xe duy nhất chạy đường, xe dừng ở khách sạn lối nhanh chóng.
Lâm Tiếu xuống xe ngửi thấy mùi thơm mê , cô khịt mũi, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm: "Thơm quá.”
Thầy Triệu hỏi: “Các em đói , ăn khuya ?”
Nguồn gốc của mùi thơm dễ tìm, cách khách sạn ở bên đường mười mấy mét một chiếc xe ba bánh, ánh đèn đường mờ ảo, ông chủ đang quơ muôi cơm trong cái chảo, gió thổi mùi thơm qua bên .
Nghe thấy ăn khuya là đôi mắt của Lâm Tiếu sáng rực lên, cô ăn khuya bao giờ.
Mọi ngày Lâm Tiếu ngủ lúc chín giờ tối, khi ngủ thì thấy đói nên cơ hội ăn khuya.
Nghe thấy thầy Triệu thế, ngửi thấy mùi thơm trong gió đêm, bụng Lâm Tiếu liền sôi ùng ục.
Thầy Triệu Lâm Tiếu, : “Ăn chút gì đó , xem bên đang rang cái gì mà thơm thế.”
Thầy Triệu học sinh đang ăn khuya nhưng ngại , thế là phất tay quyết định, dẫn theo học sinh đến sạp bán đồ ăn khuya: “Các em ăn món gì.”
Sạp ăn khuya chỉ bày hai món, mì xào và cơm rang. Các bạn nhanh chóng đưa lựa chọn: “Em mì xào”, “Em cơm rang.”
Lữ Tú Anh ít khi mua thức ăn từ những quầy hàng nhỏ như cho Lâm Tiếu, thỉnh thoảng bà sẽ mua nhưng chỉ khi nào quầy hàng đó trông thật sạch sẽ.
Chiếc xe ở mặt phù hợp với yêu cầu của lắm.
Thật cũng thể ánh đèn đường để xe hàng sạch , hơn nữa cô dặn ăn linh tinh khi thi đấu, bây giờ thi xong nên sẽ ăn linh tinh.
Lâm Tiếu chỉ mất hai giây để tìm lý do cho , cô lớn: “Em ăn cơm rang.”
Thầy Triệu sang cô giáo Thường: “Cô ăn gì?”
Nét mặt cô giáo Thường mang theo sự do dự, theo lý thuyết thì nên ăn gì đó tối muộn, đặc biệt là những món chính như mì xào và cơm rang, nếu như ăn sẽ tăng nguy cơ béo phì. do dự hai giây thì cô giáo Thường cũng chọn cơm rang, hôm nay học sinh thi đấu căng thẳng quá, tiêu hao nhiêu năng lượng, hiện tại thật sự rất đói bụng.
Thầy Triệu với chủ tiệm: “Cho bốn suất mì xào, bốn suất cơm rang, tổng cộng hết bao nhiêu tiền thế.”
Thầy Triệu và cô Thường tranh trả tiền, Lưu Xuân Khánh : “Thầy cô để chúng em tự trả cũng .”
Chu Hổ Mễ cũng vội vàng phụ họa theo: “Thầy cô để chúng em tự trả tiền ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-286.html.]
Thầy Triệu và cô Thường đồng thanh : “Không cần, để thầy cô mời.”
Cuối cùng cô Thường là trả tiền cho bữa ăn khuya, cô Thường trả tiền xong thì thầy Triệu : “Cô Thường, bữa nay cô mời, bữa ngày mai giành trả tiền với nhé, ngày mai mời cô.”
Cô giáo Thường lắc đầu : “Hóa là đây đợi .” Dù ngày mai ăn gì thì chắc chắn ăn món đắt tiền hơn hôm nay.
Ngày mai bọn họ vẫn ở Trường Xuân thêm một ngày, sáng ngày thì về bằng tàu hỏa. Thầy Triệu và cô Thường bàn bạc với một lát, quyết định sẽ dẫn bọn trẻ đến đầm Tịnh Nguyệt ngày mai, cách công viên rừng quốc gia hơn mười cây.
Cô giáo Thường thông báo với bọn trẻ tin : “Ngày mai các em thể ngủ nướng, mười giờ sáng mai chúng sẽ xuất phát đến đầm Tịnh Nguyệt.”
“Oa!”
“Yeah!”
Sáu đều vui mừng khi thấy tin .
Nhóm Lâm Tiếu là những duy nhất đói bụng lúc nửa đêm, đằng họ là các thầy cô và học sinh đến xếp hàng mua đồ ăn khuya. Các bạn đằng thấy ngày mai nhóm Lâm Tiếu đầm Tịnh Nguyệt, đều mang vẻ mặt ước ao, một bạn lớn gan hỏi: “Thưa thầy, ngày mai họ chơi còn chúng em tàu hỏa về nhà thế ạ?”
Thầy vỗ vai học sinh: “Nếu các em giành quán quân, chỉ đơn giản là một ngày thôi , thầy đưa các em chơi hẳn ba ngày ba đêm luôn.”
Đám học trò ngẩn , vội sang nhóm Lâm Tiếu, “A” một tiếng mới nhận rằng nhóm đang mua đồ ăn khuya mặt là đội giành quán quân, bé rụt cổ nữa.
“Các cháu thi gì mà tối muộn như mới xong thế?” Chủ sạp hàng ăn khuya tò mò hỏi.
Đám học sinh nhao nhao giới thiệu cho ông chủ về cuộc thi Hoa Cup, ông chủ xong thì khen ngớt lời: “Ôi, còn lên cả TV nữa cơ .”
“Các cháu là học sinh đến từ khắp nơi tham gia cuộc thi, giỏi quá, giỏi quá.”
Ông chủ xoay vòng cái chảo lớn, một nồi thể hai suất, nhóm Lâm Tiếu gọi tám suất gồm mì xào và cơm rang, nhoáng một cái là xong.
Lâm Tiếu mang cơm rang về phòng là hơn mười một giờ.
Thầy Triệu và cô giáo Thường học sinh của về phòng hết, dặn bọn trẻ ăn xong thì ngủ sớm: “Ngày mai mười giờ xuất phát, nếu ai dậy thì thầy cô sẽ chờ .”
Lâm Tiếu khóa trái cửa phòng chốt cửa , đặt cơm rang lên bàn: “Tớ tắm .”
Chu Tuệ Mẫn cũng tắm, hôm nay cô bé đổ mồ hôi nhiều vì hồi hộp.
“Chúng tắm chung .” Lâm Tiếu lôi kéo Chu Tuệ Mẫn cùng phòng tắm, các cô bé quen dùng phòng tắm công cộng từ nhỏ nên cảm thấy ngại.
“Cậu gầy thế!” Lâm Tiếu chỉ xương sườn của Chu Tuệ Mẫn, từng khúc xương sườn của Chu Tuệ Mẫn hiện rõ ràng, Lâm Tiếu chỉ thấy xương sườn của mờ mờ.
Chu Tuệ Mẫn : “Mẹ tớ ngày nào cũng bảo tớ ăn rõ lắm mà chẳng thấy tí thịt nào.”
Tắm xong, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn mỗi một hộp mì xào, cơm rang giường ăn, Lâm Tiếu ăn cơm rang, Chu Tuệ Mẫn ăn mì xào, hai cô bé đổi đồ ăn cho .
“Ngon đấy!” Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên.
Mì xào của Chu Tuệ Mẫn ngon và đậm đà, còn cơm rang của Lâm Tiếu thì cũng dạng , cơm cứng và hạt rõ ràng, chiên với rang, xúc xích giăm bông và bắp cải thái nhỏ, mặn nhưng thơm.
“Ôi trời ơi, tớ quên bảo ông chủ cho tớ hạt tiêu .” Lâm Tiếu càn quét hộp thức ăn, thậm chí còn cảm giác thể ăn thêm một suất nữa.
khi rót nửa cốc nước, cái bụng của Lâm Tiếu phình lên: “No quá!”
“Chu Tuệ Mẫn, buồn ngủ , tớ chẳng thấy buồn ngủ tí nào.”
Lâm Tiếu lướt qua đồng hồ điện tử, hơn mười một rưỡi , ngoại trừ đêm giao thừa thì cô từng thức khuya tới thế, lúc , cô ngủ khi thấy tiếng của chương trình Xuân Vãn.
hiểu , hôm nay cô thấy buồn ngủ.
“Chu Tuệ Mẫn, bọn chuyện thêm một lúc nữa .”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lên giường, tắt đèn phòng. Phía đối diện tòa nhà nào, xuyên qua cửa sổ thể thấy những vì bầu trời đêm.
“Những ngôi đó sáng quá!”
“Thật là một cơ hội hiếm .” Lâm Tiếu hào hứng , Chu Tuệ Mẫn bên cạnh ừ một tiếng, Chu Tuệ Mẫn cảm giác như đang trải qua một giấc mộng , đội của cô giành quán quân và mang cúp Hoa La Canh về.
Vào một đêm như mơ như , gió mát xuyên qua rèm cửa thổi trong, cô ăn xong bữa ăn khuya, giường chuyện với bạn .
“Hiếm thật.” Chu Tuệ Mẫn khẽ .
“ thế, hiếm , lúc ở trường tớ để đồng hồ ngăn bàn, bây giờ tắt đèn mới rõ .”