Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-03-04 00:52:09
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vài vị lãnh đạo của trường lên đài chủ tịch, xuống một chiếc bàn dài bằng nhiều chiếc bàn phủ vải đỏ ghép .
Cô Dương cạnh trận hình ô vuông, thấp giọng nhắc nhở : “Giữ im lặng, yên, đừng di chuyển lung tung.”
Lâm Tiếu đoán giáo viên chủ nhiệm của các lớp khác cũng nhắc nhở giống y như . Lớp của cô ở phía đường chạy, Lâm Tiếu ở phía trận hình ô vuông của lớp , cách xa là đài chủ tịch, Lâm Tiếu dám đầu lung tung, nhưng cô thể thấy một sự im lặng ngay lập tức xuất hiện trong sân thể dục.
Kéo cờ, hát quốc ca, hiệu trưởng phát biểu.
Tiếng diễu hành của vận động viên nữa vang lên, một giáo viên thể dục ngay phía , huýt một tiếng còi về phía Lâm Tiếu, động tác hiệu.
Giọng của lớp phó thể dục Lý Dương Trạch vang lên: “Bắt đầu, !”
“121,121…”
Lâm Tiếu nâng bảng hiệu, thầm trong lòng: “Trái trái, trái trái”, theo vạch trắng mới vẽ đường chạy bê tông.
Giọng khỏe mạnh của phát thanh viên từ micrô phát : “Tiến về phía chúng là trận hình ô vuông của lớp 7A1.”
Lâm Tiếu qua đài chủ tịch, hết khúc cua sân thể dục, đáy lòng thư giãn đôi chút.
Các lớp phía lượt qua đài chủ tịch, lãnh đạo trường chắc chắn rảnh để trận hình ô vuông đối diện sân thể dục.
động tác và nhịp bước chân Lâm Tiếu cũng dám hời hợt, lưng cô thẳng tắp, sự dẫn dắt của giáo viên thể dục dẫn trận hình ô vuông vị trí chỉ định.
Sau đó là một sự chờ đợi dài dằng dặc, chờ các lớp 7A2 đến 7A10 ở phía , khi tất cả các lớp khối 8 và khối 9 đều xong trận hình ô vuông và sân thể dục. Cuối cùng, hiệu trưởng thông báo: “Bây giờ, hội thao mùa thu chính thức, bắt đầu!”
Hình ảnh trong đầu Lâm Tiếu tưởng tượng chính là tất cả học sinh như ong vỡ tổ chạy về khu vực đặt ghế của lớp , nhưng thực tế, sự dẫn dắt của giáo viên, tiếp tục duy trì trận hình ô vuông, về khu vực lớp , đó mới xuống.
Lâm Tiếu đặt bảng hiệu lớp xuống đất, thở một , di chuyển cánh tay đau nhức, đầu và hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Tớ thế nào?”
“Rất , một bước cũng hề sai.” Chu Tuệ Mẫn ngừng ở phía Lâm Tiếu, hai chân của Lâm Tiếu một cũng hề bước sai, hơn nữa lưng của Lâm Tiếu cũng thẳng.
“Hừ!” Lâm Tiếu thở một : “Không là .”
Chu Tuệ Mẫn đầu tiên chú ý đến tư thế bộ của Lâm Tiếu, cô bé : “Tớ cảm thấy bộ .”
Dư Chiêu Chiêu bên cạnh cũng gật đầu: “Ừ.”
Lâm Tiếu hoang mang, cô bộ trông , lẽ nào là do cô tham gia một vài lớp đào tạo mẫu nhí trong kỳ nghỉ hè năm lớp hai, nhưng cô cảm thấy lúc đó chẳng học gì cả.
Chẳng mấy chốc Lâm Tiếu vứt chuyện đầu, cô Dương giao cho cô nhiệm vụ: “Lâm Tiếu, thu bản thảo phát thanh của các bạn trong lớp, chút nữa nộp cho đài phát thanh.”
“Vâng ạ.” Lâm Tiếu rời khỏi chiếc ghế đẩu còn ấm của , lên thu bản thảo phát thanh của các bạn trong lớp.
Một vài bạn học quên , lấy vở và bút đặt lên đùi để , đó xé nộp cho Lâm Tiếu.
Bản thảo phát thanh mà cũng đưa tổng điểm của lớp trong hội thể thao
Bản thảo phát thanh của lớp nào đài phát thanh chọn nhiều hơn, thì sẽ càng nhiều điểm cộng hơn.
Lâm Tiếu chạy đến đài phát thanh nộp bản thảo phát thanh, đó chạy về khu vực lớp , thấy trong tay Chu Tuệ Mẫn đang cầm hai miếng vải đỏ nền trắng, vẫy vẫy về phía Lâm Tiếu: "Cái là của , tớ giúp ghim lên quần áo."
Lý Dương Trạch mới phát nhưng Lâm Tiếu ở đó, nên Chu Tuệ Mẫn lấy giúp cô.
“Cậu im đừng động đậy.” Chu Tuệ Mẫn cầm một cái kẹp giấy trong tay, dè dặt giúp Lâm Tiếu ghim tấm vải lên n.g.ự.c và lưng, chỉ lo đ.â.m thịt của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu cũng sợ kẹp giấy, từ khi còn nhỏ cô bao giờ cho cô chạm kim, đến bây giờ Lâm Tiếu vẫn sợ kim.
Mãi cho đến khi Chu Tuệ Mẫn : “Được .”
Lâm Tiếu mới giống như giải thoát khỏi câu thần chú bất động.
“Các học sinh tham gia hạng mục chạy 800 mét nữ, đến sân thể dục phía tây để kiểm tra.”
Lâm Tiếu mới đeo thấy tiếng phát thanh, cô vặn mở chai nước, uống một ngụm, Chu Tuệ Mẫn ở bên cạnh nhắc nhở cô: “Sắp chạy , đừng uống nhiều quá.”
Lâm Tiếu đặt chai nước xuống cạnh ghế, kéo cánh tay của Chu Tuệ Mẫn: “Cậu với tớ cùng .”
Không cần Lâm Tiếu , Chu Tuệ Mẫn cũng tính cùng cô. Lâm Tiếu đến sân thể dục phía tây, thở dài một tiếng: “Tổ chức hội thể thao của cấp hai bận như thế chứ.”
Sáng hôm nay, một chút thời gian rảnh rỗi cô cũng .
Chu Tuệ Mẫn: “Bởi vì là lớp trưởng đó.”
Lâm Tiếu: “Cũng là tất cả.”, Đương nhiên đây cũng là một lý do, Lâm Tiếu khi còn ở trường tiểu học là một học sinh bình thường, cần gì cả, bây giờ là lớp trưởng việc: “ hội thể thao của trường cấp 2 phức tạp hơn so với trường tiểu học!”
Quy định của trường cấp 2 cũng nhiều hơn nữa.
Trung học một là ngôi trường sự quản lý nghiêm ngặt.
Tổ chức hoạt động cũng đều một bộ quy tắc riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-313.html.]
Lâm Tiếu từ trường tiểu học lên đến trung học cơ sở, cảm giác trực quan nhất chính là từ việc vui vẻ ăn đồ ăn vặt trong hội thể thao đến việc ăn đồ ăn vặt trong hội thể thao, còn giữ gìn vệ sinh khu vực, khắp nơi thu thập bản thảo phát thanh.
Đây chính là cái giá của sự trưởng thành .
Chu Tuệ Mẫn thể hiểu sự phiền muộn của Lâm Tiếu, bởi vì cô bé từ đến nay bao giờ ăn đồ ăn vặt trong hội thể thao. “Trường tiểu học của bọn tớ hội thể thao.”
Lâm Tiếu: “Tại ”
Chu Tuệ Mẫn: “Không , thể là trường ngại hội thể thao phiền phức.”
Vậy nên bây giờ trường Trung học một hội thể thao, Chu Tuệ Mẫn cảm thấy vui.
Hóa kiểm tra nghĩa là điểm danh, khi điểm danh xong cuộc đua 800 mét của các nữ sinh, giáo viên đưa bọn họ lên đường chạy.
Chu Tuệ Mẫn ở bên trong đường chạy, giữa một nhóm bạn cùng lớp đang cổ vũ cho bạn của họ, hướng về phía Lâm Tiếu động tác cổ vũ.
Giáo viên đuổi Chu Tuệ Mẫn và những khác trong: “Vào trong trong , đừng ở gần đường đua như , ảnh hưởng đến sự phát huy của vận động viên.”
“Vận động viên đều vị trí. Phía trong phía ngoài đừng chen chúc, các em đông như còn thể chạy .”
Giáo viên chìa tay kéo mấy nữ sinh ngoài, để đường đua.
“Chuẩn , pằng!” Khẩu s.ú.n.g hiệu trong tay giáo viên vang lên, Lâm Tiếu chậm nửa giây, thấy nữ sinh bên cạnh chạy về phía , cô vội vàng đuổi theo.
Chu Tuệ Mẫn chạy cùng cô trong sân thể dục: “Lâm Tiếu, cố lên.”
Khoảng cách giữa các nữ sinh nhanh chóng kéo rộng, Lâm Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía , nhưng cô sửng sốt khi thấy những nữ sinh đằng bỏ xa những khác ở phía .
Khi Lâm Tiếu băng qua khúc cua, Chu Tuệ Mẫn chạy thẳng từ bên sang bên của sân thể dục, liên tục hét về phía Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cố lên.”
Đường chạy bằng xi măng của trường Trung học một bằng phẳng hơn đường chạy bằng xi măng của trường tiểu học, mỗi bước chạy ở nó đều chắc chắn, nhưng cũng một khuyết điểm, Lâm Tiếu cảm thấy lòng bàn chân đau khi chạy nhiều, đường chạy bê tông quá cứng.
Lâm Tiếu chạy nửa đường, thấy tên vang lên từ loa phát thanh:
“Mồ hôi của tuổi trẻ bay cùng với gió, Lâm Tiếu, tất cả bạn học lớp 7A1 cùng cổ vũ cho .”
Giọng đầy cảm xúc của phát thanh viên vang lên sân thể dục, Lâm Tiếu thời điểm thấy tên thì sặc nước bọt.
“Khụ khụ khụ!!!” Vừa chạy ho, suýt chút nữa là tự bản c.h.ế.t ngạt
Chạy về phía nhiều bước, cuối cùng Lâm Tiếu cũng hết ho, cô thở hổn hển.
Đáng tiếc, sự cổ vũ của Chu Tuệ Mẫn và bạn học nào kịch bản phát thanh cổ vũ cô đều vô ích, khi Lâm Tiếu ho, một nữ sinh ở phía vượt qua cô.
Cô từ vị trí 2 biến thành vị trí thứ 3:
“Lâm Tiếu, sắp đến lúc chạy nước rút , chạy nước rút !”
Lâm Tiếu thấy giọng của Chu Tuệ Mẫn ở phía , cố gắng tăng nhịp độ, chạy nước rút về phía , ở vị trí cuối cùng cũng bắt đầu liều mạng chạy nước rút, hai bọn họ cùng lúc vượt qua vạch đích.
Giáo viên thể dục ở vạch đích cùng lúc bấm đồng hồ cho hai : “4 phút 08.”
Chu Tuệ Mẫn ngay lập tức bước tới đỡ lấy Lâm Tiếu, Lâm Tiếu thở hổn hển.
Chu Tuệ Mẫn nhỏ giọng : “Tớ cảm thấy, nhanh hơn một chút so với bạn nữ , tại hai đều là 4 phút 08 chứ.”
Giáo viên thể dục ở vạch đích đôi tai thính, về phía Chu Tuệ Mẫn: “Không gì khác biệt.”
Sáu đầu hội thể thao thể mang thêm điểm cộng về cho lớp, Lâm
Tiếu cuối bảng, dù kết quả là 4 phút 07, 4 phút 08 4 phút 09 thì cũng chẳng khác biệt gì.
Tai của Lâm Tiếu ù, cô rõ cuộc đối thoại giữa giáo viên thể dục và Chu Tuệ Mẫn.
Giáo viên thể dục thấy sắc mặt Lâm Tiếu tái nhợt, liền bảo Chu Tuệ Mẫn rìu cô chậm rãi: “Đi một hồi , đừng dừng , càng .”
“Ngậm miệng , thở bằng mũi .”
Giáo viên thể dục quen , hội thể thao mỗi năm, chạy cuối cùng còn mệt hơn nhiều so chạy đầu tiên.
Người chạy đầu tiên khi chạy xong đều giống như chuyện gì, nhưng chạy cuối cùng giống như sắp mất nửa cái mạng.
Khi Lâm Tiếu trở khu vực lớp, cô cuối cùng cũng tỉnh táo .
Chu Tuệ Mẫn thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng mặt cũng hồng hào .”
Lâm Tiếu mệt nhọc xua tay: “Tớ .”
Là về đích cuối cùng mất mặt. Lâm Tiếu thường xuyên chạy bộ, còn cho rằng bản thể chạy , xem Tiểu Hoàng chạy vẫn đủ nhanh.
Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Bản thảo phát thanh nãy là ai ”
Thế mà tên của cô, thế mà đài phát thanh thực sự nó, còn đúng lúc cô đang chạy.
Nếu Chu Tuệ Mẫn luôn ở bên cô, Lâm Tiếu rõ Chu Tuệ Mẫn thời gian, thì đầu tiên cô đoán chắc chắn sẽ là Chu Tuệ Mẫn.
Nếu Chu Tuệ Mẫn, Lâm Tiếu thể nghĩa là ai .