Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 323
Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:47:35
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái thì thể là bươm bướm ?” Anh trai kịp xong giơ chân đá bụi cây.
Đột nhiên “soạt” một tiếng, lá cây đung đưa điên cuồng, một "chiếc lá vàng" dang rộng đôi cánh, bay khỏi ngọn cây, xào xạc bay về phía bầu trời.
"Yo, nó thực sự là một con bướm ." Lâm Dược Phi với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Anh!" Lâm Tiếu tức giận đến mức đánh cả trai , Lâm Dược Phi dang đôi chân dài chạy lên núi, Lâm Tiếu đuổi theo suốt cả đoạn đường.
Bươm bướm bay mất .
Cô cẩn thận như thế, ngay cả thở mạnh còn dám, mà trai lấy chân đá bụi cây.
Lâm Tiếu tức giận đến mức đá luôn trai .
“Gâu gâu gâu!” Tiểu Hoàng lập tức chạy tới, thấy Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu chạy chung với , Tiểu Hoàng còn tưởng rằng họ đang chơi với nó, nó vô cùng vui vẻ.
"Tiếu Tiếu, đừng chạy, cẩn thận ngã đó." Lữ Tú Anh ở phía lo lắng hét lên.
"Lâm Dược Phi, đừng chạy nữa, con dừng , con mà dừng thì Tiếu Tiếu sẽ chạy nữa."
Lâm Dược Phi chạy nhanh, nhanh đến nỗi còn thèm quan tâm đến chiếc ba lô của , Thẩm Vân mang chiếc ba lô tảng đá lên, tiếp tục leo lên núi. Cô chạy nhanh, điều khiến Lữ Tú Anh yên tâm: “Để cháu đuổi theo hai họ.”
Lữ Tú Anh cũng từ từ leo lên, hàng ngày bà thường dắt chó dạo, thể lực cũng kém thanh niên là mấy.
Như thế thì Lữ Văn Lệ là leo lên núi chậm nhất, mỗi ngày cô đều trong văn phòng việc, ngay cả Lữ Tú Anh cô còn leo . Cô leo một đoạn thì phất phất tay: "Cô ơi, cô leo lên , con từ từ leo lên ."
Ở đầu đoạn đường núi, Lâm Dược Phi chạy một đoạn, thấy tiếng kêu của Lữ Tú Anh, dừng .
Anh nhiều cách để Lâm Tiếu đánh, Lâm Dược Phi cần chạy, một tay thể giữ Lâm Tiếu. Anh kéo Lâm Tiếu từ từ leo lên , Lâm Tiếu tức giận nhưng thể phản kháng.
"Mẹ, con và Tiếu Tiếu lên lên , cứ thong thả mà leo."
Lâm Dược Phi hét xuống núi, giọng vang vọng trong núi rừng.
“Tiếu Tiếu, lên .” Vòng qua một khúc cua, Lâm Tiếu thấy giọng của trai, cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên “woa” một tiếng, cô thấy đỉnh núi .
Chiến thắng đang ở mặt.
Vốn dĩ Lâm Tiếu đang mệt, đột nhiên tinh thần hơn hẳn, chân còn đau, cũng còn thở gấp, cũng cần trai kéo nữa, một leo lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi một bãi đất trống rộng lớn, còn ghế đá để , nhiều đỉnh núi nghỉ ngơi, họ thấy Tiểu Hoàng bên cạnh Lâm Tiếu, : "Dắt chó leo núi ?"
"Nó leo nổi ?"
Lâm Tiếu xuống ghế đá, cơn mệt lập tức ùa tới, cô gật gật đầu: "Nó leo núi giỏi hơn con nhiều ạ."
Lâm Tiếu đỉnh núi xuống phía , cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là "Ngắm mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé", những ngọn đồi xung quanh đều cao bằng ngọn núi mà cô đang leo, vô cùng mở mang tầm mắt.
Những con đường núi phía đều nhỏ bé, ánh mắt của Lâm Tiếu đột nhiên dừng , cô liếc mắt tìm , chị họ và chị Tiểu Vân trong những bóng nhỏ bé đó.
Lâm Tiếu hét xuống : "Mẹ ơi, cố lên!"
Lữ Tú Anh thấy giọng của Lâm Tiếu, bà ngước đầu lên, Lâm Tiếu vẫy tay với , Lữ Tú Anh cũng vẫy tay với cô.
Lâm Tiếu đỉnh núi thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng cũng đợi , chị họ và chị Tiểu Vân.
Anh trai lập tức chạy tới, cởi ba lô của chị Tiểu Vân xuống, đưa tay xoa xoa vai cô : "Có mệt ?"
Ở đây nhiều như , Thẩm Vân khẽ xoay xoay cái vai, né tránh tay Lâm Dược Phi: "Không mệt."
Lữ Văn Lệ lập tức xuống ghế đá: "Chị mệt c.h.ế.t ."
"Ngọn núi trông thì cao lắm, nhưng leo lên thật sự mệt." Đường núi khi leo lên xa hơn nhiều so với khi , lúc Lâm Tiếu đỉnh núi vẫy tay với họ, rõ ràng chỉ thấy nó chỉ là một đoạn đường nhỏ nhưng leo mất mười lăm phút đồng hồ.
"Không , , chị nghỉ ngơi một chút."
Lữ Văn Lệ ngờ rằng leo núi yếu nhất chính là cô , lớn tuổi như Lữ Tú Anh, nhỏ tuổi như Lâm Tiếu, còn một con ch.ó con như Tiểu Hoàng, mà cô bằng họ.
Lâm Dược Phi mở ba lô , cố giục ăn đường lên núi, bây giờ leo lên đỉnh núi các đồ ăn còn cũng còn bao nhiêu nữa.
“Giải quyết hết chúng , đừng mang xuống núi nữa.” Lâm Dược Phi .
Lúc nãy Lâm Tiếu còn ăn tiêu, nhưng bây giờ cô ngửi thấy mùi thơm của bánh nướng áp chảo kẹp thịt của , bụng cô lập tức kêu lên. Cô ăn hết một cái nhưng vẫn thấy thấm , nhưng mỗi một cái, ai cũng ăn hết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-323.html.]
Lâm Dược Phi Lâm Tiếu một cái, hỏi: “Ăn dưa chuột ?"
Trên đỉnh núi bán dưa chuột, dùng hai cái đòn gánh khiêng hai cái thúng, trong thúng chất đầy những quả dưa chuột rửa sạch sẽ, còn dính những giọt nước đó.
Trong lúc họ nghỉ đỉnh núi, nhiều xung quanh mua dưa chuột.
Bên cạnh còn một đang ăn, Lâm Tiếu ngửi thấy mùi thơm của dưa chuột, rõ ràng là cô mới uống nước xong, nhưng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Dưa chuột đỉnh núi giống như mì ăn liền tàu hoả, hấp dẫn hơn nhiều so với bình thường.
Lâm Tiếu: “Ăn ạ.”
Lâm Dược Phi dậy mua dưa chuột, mua năm trái, mỗi một trái.
Lữ Tú Anh cầm lấy trái dưa chuột, thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu tiền một trái ?"
Lâm Dược Phi: "Hai đồng."
Lữ Tú Anh đột nhiên lớn giọng: "Một trái dưa leo mà tận hai đồng?"
Lâm Dược Phi: "Không đắt, cõng từ chân núi lên đến đỉnh núi mà."
Lúc đầu Lữ Tú Anh định gọt vỏ dưa chuột, trong ba lô mang theo một con d.a.o gọt trái cây, nhưng khi Lâm Dược Phi như , ngay cả vỏ bà cũng gọt. Bà nỡ gọt vỏ trái dưa chuột , nhỡ cẩn thận khi gọt bay năm hào mất.
Lữ Tú Anh cẩn thận nếm thử từng miếng một, ăn hết trái dưa chuột đắt nhất trong đời bà, bà cảm thấy nghỉ ngơi như cũng đủ : "Chúng xuống núi thôi."
“Uống thêm chút nước .” Lâm Dược Phi phân phát nước còn cho , khi xuống núi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lên núi thì dễ, xuống núi thì khó, mặc dù xuống núi mệt bằng lên núi nhưng khống chế hai chân của suốt quãng đường . Nếu thì khi xuống dễ ngã, cũng nguy hiểm.
Lữ Tú Anh yên tâm về Lâm Tiếu, bà nắm tay Lâm Tiếu suốt cả đoạn đường xuống núi.
Đi một lúc, Lâm Tiếu đầu , cô thấy chị họ vẫn theo sát họ, còn trai và chị Tiểu Vân ở đằng thấy bóng dáng nữa.
"Mẹ ơi, chúng lạc mất hai và chị Tiểu Vân !" Lâm Tiếu hét lên.
Lữ Tú Anh: "Lạc nổi . Xuống núi chỉ một con đường , trai con và chị Tiểu Vân thể nào lạc , chúng xuống chân núi đợi hai họ."
Lâm Tiếu hỏi: "Bây giờ chúng đợi chị ạ? Chúng thể đây chờ chị."
Lữ Tú Anh: "Chúng xuống núi , đợi chị ở chân núi."
Lữ Tú Anh sớm nhận Lâm Dược Phi và Tiểu Vân thấy , khi mới bắt đầu xuống núi, Lâm Dược Phi kéo Tiểu Vân ở hàng cuối cùng, từng bước từng bước xuống bậc thang. Đám Lữ Tú Anh xuống núi với tốc độ bình thường, cần chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ kéo dài cách, vòng qua hai khúc cua thì thấy bóng dáng họ .
Lâm Tiếu còn cảm thấy vui vì xuống núi nhanh hơn trai, Lữ Tú Anh cô một cái, Lâm Tiếu với vẻ mặt đắc ý : "Con leo núi giỏi hơn trai đó."
Lữ Tú Anh thầm nghĩ, Lâm Tiếu lên cấp hai mà vẫn thấy cô trưởng thành chút nào.
như cũng , Lâm Tiếu vẫn hiểu mấy chuyện , Lữ Tú Anh nghĩ mấy năm chắc bà cần lo lắng cô yêu đương với các học sinh nam .
Trên đường xuống núi, Lâm Tiếu qua một con suối nhỏ. Những bình nhựa đựng nước đều trống , cô dùng những bình nước rỗng đó mang vài chú cá nhỏ về nhà nuôi, nhưng những bình nước rỗng đó đều trong ba lô của trai cô nhưng thấy bóng dáng trai .
“Mẹ ơi, là chúng ở đây chờ hai một lúc ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh: "Cá nhỏ như nuôi sống . Ở nhà nuôi hai ngày sẽ c.h.ế.t mất đấy, để chúng lớn lên trong dòng suối nhỏ ."
Lâm Tiếu lập tức quyết định mang cá nhỏ về nhà nữa.
Không đợi trai ở lưng chừng núi, đến chân núi nhất định đợi trai. Lâm Tiếu nhặt những chiếc lá rụng ở chân núi, ban đầu cô nhặt những chiếc lá đó định chơi trò bạt rễ già, nhưng ngay đó cô phát hiện những chiếc lá đỏ xinh ngắn giòn, cách nào chơi trò bạt rễ già .
những chiếc lá rụng ở đây quá.
Có đỏ, vàng, loại kỹ sẽ thấy nửa đỏ nửa vàng, màu sắc và hình dáng của mỗi chiếc lá đều giống .
Lâm Tiếu nhặt những chiếc lá mà cô cho là nhất, nhanh cô nhặt hơn chục chiếc lá.
Cô khoe thành quả của cho và chị họ xem: "Con mang những chiếc lá về thành tiêu bản."
Giáo viên Sinh học mới giảng về cách biến những chiếc lá thành tiêu bản.
Những chiếc lá to như thế , Lâm Tiếu mang chúng thành tiêu bản tặng cho bạn học của , các bạn học của cô còn thể dùng chúng thẻ đánh dấu trang.
Lữ Văn Lệ ngắm những chiếc lá xinh mà Lâm Tiếu nhặt một lát, thật những chiếc lá trong mắt cô đều như , những chiếc rơi xuống đất cũng đều như . trong mắt Lâm Tiếu, những chiếc lá mà cô chọn đều đặc biệt, mỗi một chiếc lá trong tay cô đều một vẻ riêng.