Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:47:05
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có ít trong xưởng đều chuyện hôm qua Lữ Tú Anh xin nghỉ đón con. Sư phụ Điền nhanh chóng việc đùa giỡn lúc điện thoại chậm trễ chuyện của Lữ Tú Anh, vẻ mặt áy náy xin với bà: “Thật xin , Tú Anh, hôm qua điện thoại rõ, đùa giỡn lung tung, chậm trễ chuyện của cô ."
“Đứa nhỏ nhà cô chứ?”
“Không , , lúc thì Tiếu Tiếu đang chờ ở trong văn phòng giáo viên.” Lữ Tú Anh : “Chuyện trách cô, đều là do Tiểu Phi thiếu suy nghĩ.”
Phá án , Lâm Dược Phi đúng là gọi điện thoại, rửa sạch oan khuất của .
mà lửa giận của Lữ Tú Anh cũng giảm bớt, khi về nhà tuôn trào mắng Lâm Dược Phi một hồi.
“Con thật là đần độn, còn đang việc ở trong xưởng, thể điện thoại chứ.”
Lâm Tiếu ở bên cạnh gật gù đầu nhỏ: “ thế, đúng thế.”
“Trong xưởng nhiều như , thể đúng lúc là điện thoại như thế chứ.”
Lâm Tiếu: “ thế, đúng thế.”
“Đến cả đối phương là ai mà con cũng rõ, bô bô một tràng, xong thì cúp điện thoại cái rụp. Chỉ cần con chậm một chút, sư phụ Điền rõ con cái gì thì chắc chắn sẽ đến với .”
Lâm Tiếu: “ thế, đúng thế.”
Lâm Dược Phi cầu xin tha thứ: “Là của con.” Lúc bận rộn đến váng đầu, quen với việc gọi điện thoại di động , đầu óc suy nghĩ , cũng ngầm thừa nhận là Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh: “Cho nên con mắng là oan uổng, chuyện đều là của con.”
Lâm Tiếu gật đầu giống gà con mổ thóc: “Đều do trai hết.”
Lâm Dược Phi cam đoan về sẽ phạm sai lầm như nữa: “Về nếu như con việc thể đến đón Tiếu Tiếu, con nhất định sẽ rõ ràng lúc gọi điện thoại, tuyệt đối sẽ để cho Tiếu Tiếu tan học ai đón nữa.”
Những lời , Lữ Tú Anh tin.
Bà căn dặn Lâm Tiếu: “Về nếu gặp tình huống như ngày hôm qua, con cứ trực tiếp đến văn phòng của cô Từ. Nếu như cô giáo Từ ở đó thì tìm thầy Lưu dạy toán nhé.”
Lâm Tiếu nháy mắt mấy cái: “Thế nếu như thầy Lưu cũng ở đó thì ạ?”
Lữ Tú Anh: “Vậy thì cứ tìm đại một giáo viên nào đó đang ở trong văn phòng, giáo viên nào quen cũng .”
Lâm Tiếu há miệng, nghĩ đến việc ở trong văn phòng của một giáo viên quen quả thật đáng sợ.
Lâm Dược Phi vươn tay xoa đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nghiêng đầu né tránh, cô còn đang tức giận đây.
Mẹ đến đón cô hai tuần liền, mỗi ngày cô đến cổng trường là thể thấy , trai đón cô đến một tuần bỏ cô ở trong trường .
Lâm Tiếu tức giận chuyện với trai, kẹo sữa viên quý giá mà cô Từ cho, Lâm Tiếu cũng chỉ chia sẻ với , cho trai ăn.
Lữ Tú Anh ăn một viên, thấy Lâm Tiếu giống như con chuột nhỏ gặm từng miếng một trông trân quý thì : “Con thích ăn sữa viên như thế , thế nhà cũng mua về.”
Lâm Tiếu mở to mắt: “Ở hậu cần cũng sữa viên ?”
Lữ Tú Anh: “Hậu cần , nhưng thể mua từ bên ngoài.”
Mắt Lâm Tiếu mở lớn hơn, từ nhỏ đến lớn, lượng đồ ăn vặt mà cô ăn cũng ít, nhưng chủng loại nhiều, đều là ở hậu cần cái gì thì ăn cái đó. Từ lúc nhờ dì Tề đến hậu cần mua đồ ăn, đều là giá bán buôn do xưởng nhập hàng với lượng lớn, rẻ hơn so với mua ở bên ngoài nhiều.
“Thế thì con cần .” Lâm Tiếu lắc đầu, mua từ bên ngoài quá đắt .
Ở phương diện , Tiếu Tiếu hiểu chuyện khiến cho bà đau lòng, Lữ Tú Anh lớn giọng : “Không đắt, con thích thì mua cho con.”
Bà xong cũng , trong tay tiền thì cũng sức mạnh, giọng cũng lớn hơn .
Hiện tại Lữ Tú Anh vẫn đang tiêu tiền lương của , tiền mỗi tháng Lâm Dược Phi giao cho bà đều để dành tích lũy, hai ngày đến ngân hàng cất sổ tiết kiệm hai ngàn đồng.
Lữ Tú Anh cất sổ tiết kiệm trong ngăn kéo, lúc lấy vuốt vuốt, cất , lấy .
Ngoại trừ sổ tiết kiệm hai nghìn đồng thì trong nhà còn cất mấy trăm đồng tiền mặt. Không mua sữa viên Lâm Tiếu thích ăn ở chỗ hậu cần, Lữ Tú Anh chút do dự mua ở ngoài.
"Về con ăn cái gì thích cái gì thì cứ với . Chỉ cần yêu cầu hợp lý, quá đáng thì đều mua cho con.”
Hôm nay thật dịu dàng, thật hào phóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-36.html.]
Lâm Tiếu nắm chắc cơ hội: “Mẹ, con ăn hai cây kem đậu, một cây kem đậu đỏ, một cây kem đậu xanh.”
Lữ Tú Anh: “Không .”
Thế là Lâm Tiếu ăn cây kem đậu nào cả, Lữ Tú Anh khi thu mà còn ăn kem thì sẽ đau bụng.
mà Lữ Tú Anh hứa đến lúc bà ca giữa buổi thì sẽ dẫn Lâm Tiếu mua sữa viên. Nhìn Lâm Tiếu thích như thế, Lữ Tú Anh chỉ thử một viên ăn nữa: “Con ăn hết .”
Vỉ sữa viên còn thừa hai viên, Lâm Tiếu chia sẻ đồ ăn ngon như cho khác, nhưng mà chia cho ai đây.
Đầu tiên là loại trừ trai, đó cô quyết định chia cho Vương Hồng Đậu.
Lâm Tiếu vô cùng trân quý nhấn hai viên cuối cùng , một viên đặt lòng bàn tay , một viên đặt trong lòng bàn tay Vương Hồng Đậu: “Ăn ngon cực.”
Vương Hồng Đậu rộp rộp nhai nát, thỏa mãn nheo mắt : “Cậu cũng thích sữa viên , tớ cũng thích ăn, mỗi tớ đến quầy bán quà vặt đều mua cái .”
Lâm Tiếu liền vội vàng hỏi: “Quầy bán quà vặt ở ?”
Vương Hồng Đậu: “Quầy bán quà vặt trong trường chúng đấy.”
Vương Hồng Đậu cầm lấy vỉ sữa viên trong tay Lâm Tiếu, kỹ một chút: “Ừm, chính là trông như thế đây. Cậu viên sữa là cô Từ cho , ngờ cô Từ cũng sẽ đến quầy bán quà vặt đấy.”
Vương Hồng Đậu trông như thể phát hiện vùng đất mới. Lượng tin tức trong lời của cô bé quá lớn, trong lúc nhất thời Lâm Tiếu vẫn hồn .
Hóa sữa viên ngon như thể mua quầy bán quà vặt trong trường.
Hóa cô Từ cũng sẽ đến quầy bán quà vặt, mặc dù Vương Hồng Đậu như , nhưng Lâm Tiếu tin, cô cảm thấy sữa viên của cô Từ chắc chắn là mua từ nơi khác. Cô Từ thường xuyên trong lớp rằng đừng đến quầy bán quà vặt, thể tự đến quầy bán quà vặt chứ.
Hóa Vương Hồng Đậu thường xuyên quầy bán quà vặt, nhưng cho tới nay đều gọi cô.
Lâm Tiếu để ý nhất là chuyện cuối cùng : “Cậu đến quầy bán quà vặt cũng gọi tớ.”
Vương Hồng Đậu chút chột chớp mắt mấy cái.
Lâm Tiếu nhận một vấn đề càng quan trọng hơn: “Vậy đến quầy bán quà vặt cùng với ai?”
Vương Hồng Đậu nhỏ giọng : “Diệp Văn Nhân.”
Lâm Tiếu chút buồn rầu, cô cho rằng và Vương Hồng Đậu là bạn .
Cô Diệp Văn Nhân là bạn của Vương Hồng Đậu, khi chuyển trường đến đây thì bọn họ .
cô cho rằng cũng kém.
Khi nhà vệ sinh lúc nghỉ giữa buổi, Vương Hồng Đậu sẽ gọi hai Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân, ba bạn cùng nhà vệ sinh.
Hóa mối quan hệ của bọn họ chỉ mới đến mức cùng nhà vệ sinh, đến mức cùng đến quầy bán quà vặt .
Vương Hồng Đậu thấy biểu cảm mặt Lâm Tiếu càng ngày càng trầm xuống thì lo lắng : “Không , , tớ gọi .”
Vương Hồng Đậu gấp đến độ vò tóc: “Trước đó tớ từng hỏi mà.”
Lâm Tiếu: “Cậu hỏi.”
Vương Hồng Đậu: “Không tớ từng hỏi tiền tiêu vặt , .”
Lâm Tiếu chậm chạp phản ứng : “Ừ nhỉ.”
Trước đó Vương Hồng Đậu cũng chuyện khó lâu, cô bé cảm thấy Lâm Tiếu cũng là bạn của bọn họ, là bạn thì hẳn nên cùng quầy bán quà vặt, nhưng Lâm Tiếu tiền tiêu vặt, chẳng lẽ đến quầy bán quà vặt chỉ mà mua .
Bởi vì chuyện mà Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân thảo luận qua nhiều , hai nữ sinh nhỏ dựa tường ở góc rẽ hành lang ít qua mà than thở: “Đến cùng là nên gọi Lâm Tiếu cùng đây?”
Kết quả thảo luận cuối cùng là gọi Lâm Tiếu, hai bọn họ lén .
“Bọn tớ thật sự cố ý gọi .” Vương Hồng Đậu quan sát nét mặt của Lâm Tiếu: “Cậu tức giận chứ?”
Lâm Tiếu: “Không .”
Điều cô quan tâm thật là cùng đến quầy bán quà vặt, mà là việc bạn trong lòng cô xem cô như là bạn . Biết Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều quan tâm đến cô, Lâm Tiếu còn tức giận còn buồn rầu nữa.
Lâm Tiếu: “Hôm nay lúc các quầy bán quà vặt thể dẫn theo tớ ?”
“Mặc dù tớ tiền tiêu vặt, nhưng tớ xem một chút.”
Vương Hồng Đậu gật đầu: “Được chứ.”