Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:47:10
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lữ Tú Anh cho rằng Lâm Tiếu sẽ hy vọng mỗi ngày đúng giờ tới đón con bé, ngờ rằng Lâm Tiếu hề kích động, thậm chí còn vẻ tiếc nuối.

Lữ Tú Anh: “Con thích đến văn phòng của cô Từ bài tập ?”

Lâm Tiếu chút do dự: “Thích ạ.”

Trong năm Lâm Tiếu bài tập ở trong văn phòng của cô Từ, thì hết bốn đều Trần Đông Thanh, cô Từ lấy cho bọn họ mỗi đứa một cái ghế, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh thi xem ai bài tập nhanh hơn.

Sau khi xong bài tập thì hai đứa ghé sát đầu để đối chiếu một , dùng bút chì khoanh những đáp án giống , tự mình xem thử là ai tính sai.

Những ngày ít bài tập giống như hôm nay, cô Từ còn dạy hai đứa chơi trò chơi, cô Từ thật nhiều trò chơi mới.

Hôm nay chơi từ vựng vui, trò hai mươi bốn điểm đó cũng , hóa bài poker còn cách chơi thú vị như thế.

“Lần chơi trò hai mươi bốn điểm, nào cũng là con thắng đấy.” Lâm Tiếu đắc ý với , mỗi lượt Trần Đông Thanh đều nhanh bằng cô, gấp đến độ mặt cũng đỏ lên.

Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều có thể từ miệng Lâm Tiếu cô Từ thế , cô Từ thế , từ đây bà thể thấy , cô Từ thật sự là một giáo viên hiếm .

Sau khi Lữ Tú Anh về những trò chơi mà cô Từ dạy các học sinh chơi, thì vô cùng nể phục, khiến bọn nhỏ chơi vui học tri thức, cô Từ mặc dù tuổi còn trẻ nhưng thực lực.

Cho Lâm Tiếu chuyển trường là điều Lữ Tú Anh tuyệt đối hối hận.

Sau khi Lâm Tiếu chuyển trường thì rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, tự tin hơn nhiều. Ngoại trừ cô Từ, Lữ Tú Anh còn thường xuyên thấy từ miệng Lâm Tiếu những cái tên như Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh, đều là những bạn mà Lâm Tiếu mới quen ở trường học mới.

Nhớ tới năm Lâm Tiếu học lớp một ở lớp cô Uông Xuân Thúy thì một bạn nào, Lữ Tú Anh thật sự hận thể cho Lâm Tiếu chuyển trường sớm hơn.

Mình quá sơ ý, vậy mà phát hiện xưa nay khi Lâm Tiếu về nhà đều nhắc đến chuyện ở trong trường lớp.

Không giống bây giờ, mỗi ngày về nhà đều biến thành một cái loa nhỏ, ba la bô lô ngừng.

Lúc Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều thể rảnh rỗi để đón Lâm Tiếu, cô Từ giúp đỡ nhiều.

cứ phiền cô Từ như thế cũng .” Trong lòng Lữ Tú Anh băn khoăn.

Lâm Tiếu nghi hoặc: “Cho dù con ở văn phòng cô Từ thì cũng Trần Đông Thanh mà.”

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Hai chuyện khác .”

Chỉ là Lâm Tiếu cũng nhắc nhở Lữ Tú Anh, Trần Đông Thanh suốt ngày ở văn phòng cô Từ như thế là trong nhà từng bày tỏ như thế nào đó .

Lữ Tú Anh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng , bà gặp hết phụ nhà Trần Đông Thanh , trông đều là thể diện, giống như kiểu thể yên tâm thoải mái chiếm lợi của khác.

Loại chuyện đương nhiên tiện đến hỏi trực tiếp cô Từ, Lữ Tú Anh lập tức quyết định gặp phụ Trần Đông Thanh thì sẽ hỏi thăm một chút.

Nếu như nhà Trần Đông Thanh từng bày tỏ như thế nào đó, mà cô Từ cũng vui vẻ thì nhà cũng thể hẹp hòi.

Sau khi tan học còn chiếm dụng thời gian của cô Từ, hẳn là đến cảm ơn một phen.

Đương nhiên, những chuyện giữa lớn với cần cho Lâm Tiếu .

Lần tới khi Lữ Tú Anh thấy Trần Đông Thanh ở cổng trường thì tìm đến hỏi điện thoại bàn của nhà Trần Đông Thanh. Ở phương diện Lữ Tú Anh việc cẩn thận, trực tiếp hỏi cổng trường.

Mẹ Trần Đông Thanh chút kinh ngạc, nhưng vẫn điện thoại cho Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh bận bịu đến bữa tối, tranh thủ thời gian khi ngủ, đặc biệt đạp xe khu tập thể xưởng dệt bông, tìm một buồng điện thoại công cộng ở xung quanh, bấm điện thoại nhà Trần Đông Thanh.

“Alo.” Điện thoại kết nối, Lữ Tú Anh là giọng của Vương Nguyệt Nga thì vội vàng : “Bà nội Đông Thanh , con là của Lâm Tiếu đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-39.html.]

Lữ Tú Anh vòng vèo mà thẳng vấn đề, hỏi là Vương Nguyệt Nga tự đưa cho cô Từ phong bì chút quà tặng nào .

“Con cảm ơn cô Từ. Sau khi tan học mà cô Từ còn dành thời gian trông tụi nhỏ bài tập, chơi trò chơi, bài nào còn thể hỏi cô giáo trong phòng việc.” Lữ Tú Anh chút động thái nào thì lương tâm khó thể bình an.

Vương Nguyệt Nga chút kinh ngạc, hôm nay bà con dâu kể rằng Lữ Tú Anh hỏi điện thoại nhà , còn tưởng rằng là Lữ Tú Anh tạo mối quan hệ với bên bệnh viện, những chuyện nhà bọn họ gặp quá thường xuyên , ngờ Lữ Tú Anh hỏi đến vấn đề .

Vương Nguyệt Nga trầm mặc một lát, cảm thấy trông Lữ Tú Anh vẻ đáng tin, nên cũng thẳng thật: “Nhà bác gửi phong bì, cũng tặng quà gì cả. Theo bác thì cô Từ kiên quyết nhận, trong lớp cũng những phụ khác từng thử đưa đến nhưng tất cả đều cô Từ từ chối.”

“Chỉ là cha của cô Từ bệnh viêm phế quản mãn tính, đến mùa đông hết ho suyễn, là bác giúp ông chữa khỏi.”

Lữ Tú Anh hỏi chuyện , nhưng chân mày càng nhíu chặt hơn.

Nếu như cô Từ nhận phong bì thì còn dễ xử lý, nhưng đây kiên quyết nhận, Lữ Tú Anh thật sự nên gì bây giờ.

Người nhà Trần Đông Thanh còn thể giúp đỡ cho cô Từ, nhà chẳng thể như thế.

mà Vương Nguyệt Nga chịu với bà những điều , đáy lòng Lữ Tú Anh vẫn cảm kích: “Cảm ơn, cảm ơn bác nhé.”

Cuộc điện thoại lập tức kéo gần cách giữa hai , đáy lòng Lữ Tú Anh cảm thấy thiết với Vương Nguyệt Nga hơn nhiều.

“Hết bao nhiêu ?” Lữ Tú Anh cúp điện thoại, đếm mấy đồng đưa cho ông chủ buồng điện thoại, đường về nhà đều suy nghĩ về chuyện .

Những gặp đều là , nhưng chuyện bà thật sự nên gì bây giờ.

“Mẹ đang nghĩ gì ?” Lâm Dược Phi tan về đến nhà cũng khuya, thấy bóng lưng của cổng khu tập thể thì gọi hai tiếng, vậy mà thấy.

Con trai cao một mét tám đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lữ Tú Anh giật nảy , bà hít một , kể cho Lâm Dược Phi chuyện đang phiền lòng.

“Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên chuyển về phòng văn thư thôi.”

Lâm Dược Phi sửng sốt, lúc khuyên chuyển từ xưởng đến phòng văn thư thì c.h.ế.t sống thể khuyên nổi, cũng tuyệt vọng . Không nghĩ tới đột nhiên tự nghĩ thông suốt.

Lâm Dược Phi vô cùng vui mừng, vội vàng : “Tốt quá.”

“Mẹ, cứ yên tâm, con sẽ kiếm càng nhiều. Số tiền lương giảm khi chuyển từ xưởng về phòng văn thư thật sự quan trọng.”

Lâm Dược Phi gửi về nhà mấy tháng tiền lương, cho rằng lời bây giờ hẳn là sẽ độ tin cậy nhiều hơn so với lúc mới trọng sinh.

Lữ Tú Anh khẽ thở dài một cái: “Cũng là chuyện tiền lương.”

“Cũng là chuyện tiền lương.” Lâm Dược Phi thể hiểu câu , Lữ Tú Anh đụng Vương Nguyệt Nga ở cổng trường, chuyện thì bà lập tức hiểu .

Mặc dù tuổi tác của Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga chênh lệch khá nhiều, nhưng chuyện hợp. Vương Nguyệt Nga cơ bản về tình huống trong nhà Lữ Tú Anh: “Sau khi con chuyển đến đến phòng văn thư thì tiền lương của con sẽ đủ để chi tiêu cho một nhà ba , con đang sợ công việc của con trai định, kiếm tiền thì cuộc sống sẽ khó khăn ?”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Đúng vậy, cái công việc của nó quá là định.”

Mặc dù bây giờ Lâm Dược Phi kiếm nhiều, nhưng đang cho tư nhân, lúc nào cũng thể mất việc.

Dưới đáy lòng Lữ Tú Anh còn chôn một nỗi lo lắng. Con trai đột nhiên hiểu chuyện, còn kiếm tiền khiến Lữ Tú Anh cũng vui, nhưng cũng cảm thấy thời gian hiện tại giống như đang trong mơ, bà sợ hãi ngày nào đó tỉnh mộng, con trai về dáng vẻ hư hỏng như hồi .

Lại nghĩ thêm một bước nữa, Lữ Tú Anh cũng tự cảm thấy suy nghĩ của hề logic.

với Vương Nguyệt Nga suy nghĩ sâu trong nội tâm : “Dù cho Tiểu Phi vẫn luôn có thể kiếm tiền, hàng tháng đều mang tiền về nhà, nhưng cảm giác trong lòng con vẫn giống .”

“Số tiền con tự kiếm đủ cho một nhà ba chi tiêu, so với chuyện tiền con tự kiếm đủ cho một nhà ba chi tiêu, nhất định cần Tiểu Phi trợ cấp, trong lòng vẫn cứ cảm thấy khác biệt.”

Vương Nguyệt Nga kéo tay Lữ Tú Anh: “Bác hiểu. Chúng đều từng trải qua thời kỳ nạn đói, , lúc đó con vẫn còn nhỏ, nhưng hẳn là còn nhớ .”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Con vẫn nhớ.”

Loading...