Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 429

Cập nhật lúc: 2025-03-10 00:48:34
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba trường đại học , bây giờ vẫn còn tích cực gọi điện thoại cho Lâm Tiếu.

Vào buổi chiều ngày tới nhà, bà ngoại chính tai điện thoại mà Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh gọi tới. Chuông điện thoại reo lên là bà ngoại, trai xúm đây. Lâm Tiếu tri kỷ nhấn nút mở loa ngoài, để nhà đều thể đầu bên điện thoại gì.

Cuộc gọi đầu tiên là Đại học Thanh Hoa gọi tới, giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa mời Lâm Tiếu tham quan trường đại học.

Lâm Dược Phi bên cạnh cô liên tục hiệu cho Lâm Tiếu, bảo cô đồng ý , mau trả lời là đồng ý !

Lâm Tiếu thoáng qua trai, trả lời giáo viên tuyển sinh: "Được ạ, khi nào thế ạ?"

Giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đều mời cô tham quan, Lâm Tiếu xếp thời gian hai tham quan cùng , thì cô chỉ cần đến Bắc Kinh một chuyến là đủ .

Mẹ và bà ngoại ghế sô pha bên cạnh, con , con, mặt đối mặt cùng ngây ngô.

Vừa cúp điện thoại của Đại học Thanh Hoa thì Đại học Bắc Kinh gọi tới. Lúc giáo viên tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh đưa lời mời tham quan trường với Lâm Tiếu, dùng thêm chiêu mới.

"Lâm Tiếu, đàn chị Dương Ngạn và đàn Lương Thành Chu nghiệp trường trung học một của các em, em quen ? Bọn họ đều là học sinh nghiệp khóa chín mươi ba, khi nghiệp trung học một thì chọn Đại học Bắc Kinh chúng ."

"Dương Ngạn và Lương Thành Chu đều ưu tú, Dương Ngạn cũng giống như em , giành giải thưởng trong cuộc thi Toán Trung học Phổ thông, cử tới học tại Đại học Bắc Kinh. Còn Lương Thành Chu là học sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thành tích thi đại học , thể chọn bất cứ ngành nào ở Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh."

"Chẳng bao lâu nữa là nghỉ đông , khi Dương Ngạn và Lương Thành Chu về nhà đều thăm thầy cô ở trường trung học một, đúng lúc các em thể gặp mặt một , tán gẫu xem . Các em đều là học sinh của trường trung học một, chắc là sẽ tiếng chung lắm đây. Để cho em điện thoại của hai họ, cũng cho họ điện thoại của em, đến lúc đó các em hẹn thời gian nhé?"

Lâm Dược Phi ở bên cạnh gật đầu liên tục, tồi, chiêu tồi chút nào.

Giáo viên tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh dẫn đầu bật kỹ năng, mời đàn đàn chị cùng trường tiếp viện, tăng tương tác.

Ở Đại học nghỉ đông sẽ sớm hơn so với cấp 3, khi nghỉ lễ Lâm Tiếu gặp đàn chị Dương Ngạn và đàn Lương Thành Chu.

Lần hai trở về trường cũ, đầu tiên là để thăm các thầy cô thời cấp 3, hai là để thành nhiệm vụ tuyển sinh mà giảng viên Đại học Bắc Kinh giao phó cho họ, kể cho Lâm Tiếu về Đại học Bắc Kinh, về diễn biến tâm lý của chính khi đưa lựa chọn hồi đó.

Đàn đàn chị hẹn với Lâm Tiếu là tiết tự học buổi chiều họ sẽ đến trường, cô Dương và Lâm Tiếu cùng ở cổng trường Trung học một đón hai , hẹn mấy phút Dương Ngạn và Lương Thành Chu đến cổng trường Trung học một.

Hai ngoài cổng trường Trung học một nghển cổ lên bên tấm băng rôn lớn màu đỏ ghi dòng chữ: “Thông báo tin vui và nhiệt liệt chúc mừng học sinh Lâm Tiếu của trường giành giải nhất cuộc thi Toán cấp quốc gia, tuyển đổi tuyển quốc gia.”

Dương Ngạn đầu Lương Thành Chu: “Đây là thông báo tin vui dài nhất mà tớ từng thấy ở cổng trường Trung học một. Thông báo tin vui hồi đó của chúng dài đến thế .”

Lương Thành Chu gật đầu: “Hồi đó thông báo tin vui của tớ là chúc mừng tớ tuyển Đại học Bắc Kinh.”

Dương Ngạn: “Thông báo tin vui của tớ chỉ một nửa vế của câu , giành giải nhất cuộc thi cấp quốc gia.” Cô xòe tay : “Cũng đành thế thôi, tớ tuyển đội tuyển quốc gia.”

Dương Ngạn Lâm Tiếu: “Bây giờ các em khóa của Trung học một càng ngày càng giỏi, thật sự đấy em khóa , Lâm Tiếu năm nay em bao nhiêu tuổi? Mười lăm tuổi ?”

“Em mười bốn tuổi.” Lâm Tiếu hai má ửng đỏ, băng rôn ở cổng trường treo lên từ lâu , Lâm Tiếu cũng quen dần , nhưng mà hôm nay, các đàn đàn chị của Đại học Bắc Kinh chỉ thông báo tin vui của cô ở cổng trường và bình luận mặt cô, điều vẫn khiến Lâm Tiếu hổ.

“Mười bốn á?” Dương Ngạn khẽ đẩy mũ bóng chày của : “Em thật đúng là, em khóa .”

“Đỉnh của chóp.”

Lương Thành Chu thốt lên: “Chúng cũng là học sinh lớp học năm năm, nhưng cũng chỉ mười bảy tuổi mới lên đại học, em mới mười bốn tuổi lên đại học , dám nghĩ đến, thật dám nghĩ tới.”

Dương Ngạn càng cảm phục là việc Lâm Tiếu tuyển đội tuyển quốc gia: “Ước mơ thời cấp 3 của tớ là đội tuyển quốc gia.” Vì mục tiêu mà Dương Ngạn nỗ lực hết suốt ba năm, tiếc là cô còn thiếu một chút năng khiếu, cuối cùng dừng bước ở giải nhất cấp quốc gia, duyên đội tuyển quốc gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-429.html.]

Lương Thành Chu lựa chọn con đường thi đại học , thời học cấp 2 từng tham gia thi đấu, khi lên cấp 3 nhận rằng bản thế mạnh để thi đấu. Anh học lệch, thành tích các môn đều xuất sắc, phù hợp với thi đại học hơn, do đó dốc hết sức con đường thi Đại học, cầu ước thấy thi đỗ trường đại học lý tưởng của bản .

Cô Dương thấy Lâm Tiếu và đàn đàn chị ở cổng trường bắt đầu chuyện liền nhắc ba : “Vừa chuyện .”

Nhóm bước cổng lớn của trường, Dương Ngạn và Lương Thành Chu dừng bảng vinh danh bên trong cổng.

Lâm Tiếu ngại ngùng cúi đầu, bảng vinh danh trong khung kính cũng tên cô, ở góc bên trái dán một tấm ảnh thẻ với một nụ phóng to, đằng là một văn bản chữ là Lâm Tiếu giới thiệu về kinh nghiệm học tập. Lâm Tiếu ba trăm chữ, cô Dương giúp cô mở rộng thành 800 chữ, còn các thầy cô các môn khác cũng thêm một chút.

Lúc đàn và đàn chị trường Đại học Bắc Kinh thực sự cảm thấy khó xử.

Đứng bảng vinh danh hồi lâu, nhóm mới tiếp tục về phía , cô Dương hỏi: “Giáo viên chủ nhiệm của các em là?”

Giáo viên chủ nhiệm lớp học năm năm của trường Trung học một chỉ vài , một một khóa luân phiên hướng dẫn lớp, cô Dương nhẩm tính xem Dương Ngạn và Lương Thành Chu là ở khóa nào là ngay chủ nhiệm lớp họ là ai: “Thầy Giang đúng ?”

đúng.”, “Vâng, đúng ạ.” Hai cùng xác nhận.

“Đi, cô đưa các em đến văn phòng của thầy Giang.” Cô Dương dẫn đường.

Lương Thành Chu hỏi Lâm Tiếu: “Em trường đại học nào lý tưởng ? Đại học Bắc Kinh là lý tưởng từ nhỏ đến lớn của .”

Lương Thành Chu nhớ : “Lớp học năm năm khoá của bọn , hôm bắt đầu năm học mới, cô chủ nhiệm bảo mỗi bọn trường đại học lý tưởng của bản lên một mảnh giấy gấp đựng lọ thuỷ tinh, đợi năm năm khi bọn nghiệp cấp 3 thì mở xem.”

Cô Dương Lương Thành Chu liền : “ , thầy Giang thích bày trò , khoá nào thầy cũng như thế.”

Lương Thành Chu : “Hồi đó tớ là Đại học Bắc Kinh. Dương Ngạn, cũng là Đại học Bắc Kinh chứ?”

Dương Ngạn lắc đầu: “Không , hồi đó tớ là Thanh Hoa.”

Lương Thành Chu ngạc nhiên: “Hả?”

Lâm Tiếu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Vậy tại cuối cùng chị Dương Ngạn chọn Đại học Bắc Kinh ạ?”

Dương Ngạn đáp: “Khi chị đến trường Trung học một Đại học lý tưởng thực bừa thôi. Lúc đó mới nghiệp tiểu học, trường nào , chỉ nhắc tới Thanh Hoa Bắc Đại, Thanh Hoa Bắc Đại, Đại học Thanh Hoa nhắc tới Đại học Bắc Kinh, chị liền cảm thấy trường Đại học Thanh Hoa hơn Đại học Bắc Kinh nên là Thanh Hoa.

“Sau đó cũng là khi tham gia thi đấu mới dần hiểu về các trường Đại học, Khoa Toán trường Đại học Bắc Kinh hơn, nên chắc chắn là chọn Đại học Bắc Kinh .”

Lâm Tiếu mở to mắt: “Khoa Toán trường Đại học Bắc Kinh hơn Thanh Hoa ạ?”

Dương Ngạn gật đầu: “ thế, khoa Toán Đại học Bắc Kinh hơn. Bắc Đại mạnh về khoa học tự nhiên, Thanh Hoa mạnh về ngành kỹ thuật.”

“Khoa học tự nhiên và khoa học xã hội Bắc Đại đều hơn, nếu như chọn chuyên ngành kỹ thuật thì chắc chắn chọn Thanh Hoa.”

“Quyết định chuyên ngành mới quyết định chọn trường, như thế thì phù hợp hơn.” Dương Ngạn về phía Lâm Tiếu: “Em chọn chuyên ngành gì?”

Lâm Tiếu trả lời chút do dự: “Toán học.”

Dương Ngạn đáp: “Học Toán thì đến Bắc Đại ”

Cô Dương : “Xem hôm nay hai em đến đây là do nhiệm vụ .”

Dương Ngạn xua tay: “Không , , thực vẫn do bản Lâm Tiếu.”

“Mặc dù khoa tự nhiên của Bắc Đại , khoa kỹ thuật của Thanh Hoa , nhưng thực đều . Nếu thích Thanh Hoa thì đến Thanh Hoa học khoa Toán cũng khá là .”

Cô Dương thấy Dương Ngạn nhắc đến Thanh Hoa Bắc Đại: “Thực đều cả.” Lại thấy vẻ trầm ngâm suy nghĩ của Lâm Tiếu liền thốt lên: “ là phiền não của hạnh phúc mà.”

Loading...