Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-02-10 09:05:08
Lượt xem: 157

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Dược Phi trừng mắt: “Không . Không kỳ lưng thì còn gọi là tắm ? Chẳng uổng công đến tắm .”

Cả chuyện nhỏ xíu thế em gái cũng , Lâm Dược Phi chỉ thể cô. Anh dắt tay em gái ở cửa nhà tắm nữ, chờ dì tiếp theo xách giỏ tắm đến, lập tức kéo em gái qua.

“Dì ơi, con ở nhà, con dẫn em con đến tắm, lát nữa thể giúp em gái con kỳ lưng ạ?”

Dì sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, theo dì nào.”

Lâm Tiếu cứ trai giao tay dì, dì nắm tay dắt nhà tắm.

“Biết tự cởi quần áo con?”

“Biết dùng tủ con?”

“Biết tự gội đầu con?”

Mỗi một chi tiết dì đều hỏi một .

Động tác của Lâm Tiếu nhanh hơn bao giờ hết, bạt mạng chứng minh hết, thể nhanh .

“Dì ơi, đây là khăn tắm của con ạ.”

Lâm Tiếu chỉ cần dì giúp kỳ phần lưng, thế nhưng dì khoác khăn tắm lên, dứt khoát lưu loát kỳ Lâm Tiếu một lượt.

Lâm Tiếu vội : “Dì chỉ kỳ lưng thôi là ạ, con tự kỳ.”

Động tác dì ngừng , giọng nhiệt tình: “Dì kỳ hết cho con mà, cả con từ xuống cộng còn lớn bằng lưng lớn nữa, xong ngay mà.”

Lâm Tiếu má đỏ hây hây, cảm thấy như con cá nhỏ thớt.

Sau khi tắm xong, ở cạnh tủ đựng đồ, dì cầm máy sấy tường giúp Lâm Tiếu sấy khô tóc.

“Dì ơi, tự con sấy.” Giọng Lâm Tiếu che lấp bởi tiếng ù vang to lớn của máy sấy.

Dì dắt Lâm Tiếu khỏi nhà tắm, Lâm Dược Phi chờ ở cổng, thấy thì liên tục cảm ơn.

“Chuyện cảm ơn.” Trên gương mặt dì ngập tràn nụ hạnh phúc giống như cuồng mèo nựng mèo: “Em gái con thật đáng yêu, còn ngoan nữa.”

Lâm Dược Phi bảo em gái chào tạm biệt dì: “Đội nón ngay ngắn, tóc ướt, đừng để nhiễm lạnh.”

Lâm Tiếu: “Dì sấy khô tóc cho em .”

“Vậy cũng đội lên.” Lâm Dược Phi đắc ý : “Dì tìm cho em lắm chứ gì, tắm tìm tiếp cho em một .”

Lâm Tiếu lớn tiếng kháng nghị: “Không cần.”

cá nhỏ thớt nữa !

Lâm Tiếu nghĩ cách giải quyết : “Lần lúc tắm em mang theo một chiếc khăn lông dài, tự dùng khăn lông dài cọ lưng.”

Lâm Dược Phi: “Vậy thể cọ sạch ?”

Lâm Tiếu: “Được . Dù nữa em cũng cần tìm cọ cho.”

Lâm Dược Phi: “Tùy em, dù gì cũng là em bẩn.”

Lâm Tiếu tức chết, cô gọi điện thoại cho , tức tối cáo trạng trai.

Thế nhưng tiệm tạp hóa thể gọi điện thoại công cộng đóng cửa , trong sân lớn còn trạm điện thoại, nhưng trong nhà Lâm Tiếu thẻ IC.

“Anh ơi, thể một tấm thẻ IC ạ?”

Lâm Dược Phi: “Làm thẻ IC cái gì!”

Anh hung dữ thật, Lâm Tiếu giường chằm chằm lên trần nhà: “Bà ngoại nhanh khỏe, nhanh về nhà thôi.”

Hôm tan học, Lâm Tiếu phát hiện trai chạy thẳng về nhà, trái quen: “Anh, hôm nay tìm chị Thẩm Vân nữa hả?”

Lâm Dược Phi: “Hôm nay về nhà việc.”

Lâm Tiếu: “Việc gì ạ?”

Lâm Dược Phi: “Em về .”

Sau khi Lâm Tiếu về nhà, trai giục cô bài tập, còn thì bắt chéo hai chân xem TV.

Lâm Tiếu: “...”

Đây việc gì ?

Trong nhà đổi TV màu xong, sức hấp dẫn của TV đối với Lâm Tiếu tăng thành đường thẳng. Hơn nữa hôm nay mở TV lên, trong TV đang chiếu bài chủ đề của Liêu Trai.

“Bạn cũng Liêu Trai, cũng Liêu Trai.”

Lâm Tiếu ngang qua phòng khách mấy chuyến, một chuyến rót nước , đến nhà bếp một chuyến. Cô híp mắt lén xem khung cảnh của Liêu Trai, xem dám xem, dám xem xem.

Lâm Dược Phi vỗ vỗ sô pha: “Muốn xem thì xuống đây xem.”

Lâm Tiếu như một bé thỏ giật , chạy té khói.

Ngồi xuống bàn học, Lâm Tiếu bài tập lén âm thanh trong TV. Trong tiếng nhạc Liêu Trai lạnh sống lưng , cửa lớn nhà đột nhiên đập vang: “Bình, bình, bình.”

“A!” Lâm Tiếu sợ đến nhảy dựng lên từ ghế.

Lâm Dược Phi bước nhanh đến cửa, mở cổng : “Chào bác.”

“Là nhà con lắp điện thoại nhỉ?” Thợ lắp đặt hỏi.

Lâm Tiếu giật lén thở phào, thì là thợ lắp điện thoại. Đợi , lắp điện thoại?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-51.html.]

Lâm Tiếu ngơ ngác trong nhà, trai đưa t.h.u.ố.c lá cho thợ lắp đặt.

Thợ lắp đặt bận rộn lâu, cuối cùng cũng lắp xong điện thoại.

Trên bàn cạnh sô pha, thêm một chiếc điện thoại lớn màu đỏ.

Lâm Dược Phi tiễn thợ lắp đặt về xong, giơ tay gọi Lâm Tiếu qua: “Qua đây, gọi điện thoại cho .”

Lâm Tiếu ngỡ ngàng khôi phục tinh thần, thể gọi điện thoại cho ?

Lâm Dược Phi tìm điện thoại của tiệm tạp hóa trong thôn, ấn , khi gọi phiền bán tạp hóa trong thôn gọi Lữ Tú Anh một chuyến.

“Không gì, chỉ là để em con vài câu với con, chú rõ với con, bảo bà đừng gấp.”

“Con chờ nhé.” Người bán tạp hóa chạy gọi Lữ Tú Anh, thầm nghĩ con trai của Lữ Tú Anh thật vô tích sự, gì cũng gọi điện thoại. Không chuyện gấp mới gọi điện thoại ?

“Alo.” Một lát , giọng của Lữ Tú Anh từ trong ống truyền , Lâm Dược Phi nhét ống tay Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nhận lấy ống gọi: “Mẹ ơi, lắp điện thoại trong nhà ạ.”

Lữ Tú Anh nghi ngờ lầm : “Gì cơ?”

Lâm Tiếu: “Trong nhà lắp điện thoại ạ.”

Lữ Tú Anh hít ngược ngụm khí lạnh: “Đưa điện thoại cho con.”

Lâm Dược Phi nhận điện thoại, để ống cách xa tai. Quả nhiên, giọng của Lữ Tú Anh từ đầu dây bên truyền thể điếc cả tai: “Bao nhiêu tiền? Điện thoại bao nhiêu tiền?”

Lâm Dược Phi: “Phí lắp và điện thoại tổng cộng hơn ba ngàn.”

Lữ Tú Anh: “Hơn ba ngàn, ba ngàn mấy?”

Lâm Dược Phi: “Ba ngàn tám.” Phí lắp và điện thoại tổng cộng ba ngàn tám, còn tiền lắp gấp mấy trăm đồng, tặng cho thợ lắp đặt một gói thuốc Hồng Tháp Sơn.

“Hộ chờ lắp điện thoại” xếp hàng hiện tại quá nhiều, lắp ngay vẫn móc tiền thêm. Đương nhiên, hai tiền phía Lâm Dược Phi với Lữ Tú Anh.

Ba ngàn tám khiến Lữ Tú Anh thở : “Cũng điện thoại công cộng, tiêu tiền đáng chi ?”

Lâm Dược Phi nhét ống đến miệng Lâm Tiếu: “Không em chuyện với ?” Dưới chân như bôi dầu, chuồn .

“Mẹ ơi.”

Lữ Tú Anh thấy giọng của Lâm Tiếu, ngữ điệu lập tức từ mưa rền gió dữ biến thành mưa thuận gió hòa: “Tiếu Tiếu, ở nhà, mấy hôm nay con thế nào? Anh con chăm sóc cho con ?”

Lâm Tiếu: “Có ạ.”

Cơm cho cô ăn ngày nào cũng là lẩu thịt dê. Dẫn cô tắm, cô bơ vơ ép để dì cọ hết cả .

Lâm Tiếu cảm thấy lắm, nhưng khó để .

Vì để lo lắng, Lâm Tiếu với rằng: “Con lắm ạ.”

“Tiếu Tiếu, con điện thoại trong nhà là mấy ? Sau mỗi tối đến tiệm tạp hóa gọi cho con.” Ba ngàn tám tiêu , Lữ Tú Anh thể chấp nhận cũng chỉ thể chấp nhận.

Lâm Tiếu mừng rỡ nhảy cẫng lên: “Con ạ.”

Cô cầm tờ giấy thợ lắp ráp để , sáu điện thoại bên cho .

“Mỗi ngày cho con ăn gì đấy?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu định trả lời, đầu vỗ một cái, trong ánh mắt đe dọa của , cô thể chịu thua đại ca tạm thời trong nhà.

“Dạ... Thịt, rau, lương khô.” Lâm Tiếu qua loa.

Trong lẩu thịt dê nhiều thịt, ăn xong thịt còn ăn mấy món kèm còn , lương khô khi là bánh nướng khi là mì, đồ cô ăn hằng ngày thật sự là thịt, rau và lương khô.

, Lữ Tú Anh còn tưởng Lâm Dược Phi hằng ngày dẫn Lâm Tiếu đến nhà ăn để ăn đồ xào và lương khô, đồ xào còn là một mặn một chay.

Lữ Tú Anh yên tâm : “Vậy con ngoan ngoãn lời nhé, mấy ngày nữa về , khi về mỗi tối sẽ gọi điện thoại cho con.”

Lâm Tiếu gọi điện thoại cho xong, bưng hai bát mì ăn liền . Trong mì ăn liền bỏ thêm một quả trứng, lòng trắng đều luộc biến thành bọt trắng dính mặt.

“Anh ơi, mì ăn liền nấu ghê thật.” Lâm Tiếu mặt đầy ghét bỏ ăn hết mì ăn liền.

“Ráng một bữa, ngày mai dẫn em đến quán ăn.”

Lâm Tiếu kinh ngạc : “Ngày mai vẫn ạ?”

Lâm Dược Phi: “Sao, em ngán ?”

Lâm Tiếu vội lắc đầu: “Không ngán ạ.” Lẩu thịt dê tươi mềm ngán . Ăn thịt cả đời cũng thấy ngán.

Kể từ khi nhà lắp điện thoại, Lâm Tiếu mỗi ngày đều thể giọng , tháng ngày ở nhà cô trải qua ngày càng vui vẻ.

Ngày ngày đến quán ăn lẩu thịt dê.

Lâm Tiếu cho Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh ở trường rằng dạo ăn gì hằng ngày, ba họ đều ngưỡng mộ gần chết.

Lâm Tiếu vui sướng trải qua một tuần, ngủ một giấc dậy, miệng đau. Cô vội soi gương, phát hiện trong miệng lở.

Lở miệng đau. Ăn cơm đau, uống nước đau, chuyện cũng đau.

Thời gian Lâm Tiếu trong nhà vệ sinh cũng ngày dài hơn ngày . Ngày hôm nổi mụn lở, cô tê cả chân trong nhà vệ sinh, vẫn thành công.

Ngày hôm nữa vẫn như , Lâm Tiếu đỡ tường lên, bụng căng đau.

Buổi tối, Lữ Tú Anh gọi điện thoại về, Lâm Tiếu cầm ống , lên tiếng lộp bộp rơi nước mắt.

“Mẹ ơi, con nặng .”

Loading...