Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-02-10 14:43:30
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàng năm khi nghỉ đông, khi Tết đến, Lữ Tú Anh luôn mang theo con cái về nhà ở vài ngày, thăm nom bà ngoại của Lâm Tiếu. Công việc chuẩn Tết nhiều, Lữ Tú Anh về thể giúp đỡ cho bà ngoại của Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh Lâm Dược Phi như , lòng cũng do dự: “Cũng ...” Nghỉ đông tới chắc chắn Lâm Tiếu sẽ về quê thăm bà ngoại.
“ lúc Tiếu Tiếu thi cuối kỳ ở nhà, con đưa đón em thi cuối kỳ ?” Lữ Tú Anh yên tâm về Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi: “Có gì mà ? Kỳ thi cuối kỳ cũng như ngày học bình thường , vẫn đưa đón về như , ăn ngủ như .”
Lữ Tú Anh cẩn thận suy nghĩ, như quả thật sẽ thuận tiện hơn nhiều: “Được, sẽ ở quê chờ hai đứa.”
Sau khi Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh chuyện xong xuôi, Lâm Tiếu lập tức cướp điện thoại: “Mẹ ơi, con nhớ lắm!”
Cô ôm điện thoại, nhiều lời kể lể với : “Mẹ ơi, hôm nay chúng con bắt đầu thi cuối kỳ .”
Lữ Tú Anh giật : “Không thứ hai mới thi cuối kỳ hả?”
Lâm Tiếu: “Không ạ, hôm nay bắt đầu thi . Hôm nay thi hai môn, lúc thi âm nhạc con hát bài ca con vịt, còn lúc thi mỹ thuật con vẽ lẩu thịt dê.”
Lữ Tú Anh kịp hiểu, thì kỳ thi cuối kỳ Lâm Tiếu đang là kiểm tra cuối kỳ cho những môn phụ.
Lâm Tiếu vẫn rõ sự khác biệt giữa môn chính và môn phụ, thứ khác biệt duy nhất trong mắt cô bé là môn ngày nào cũng học là môn chính, môn một tuần học hai tiết là môn phụ.
Trong lòng Lâm Tiếu, bài kiểm tra cuối kỳ của môn âm nhạc, mỹ thuật và thể dục cũng quan trọng y như môn toán và ngữ văn, bởi vì thành tích của chúng đều trong sổ tay dành cho học sinh tiểu học.
Lữ Tú Anh Lâm Tiếu kể chuyện về trường học với , đau lòng tiếc tiền điện thoại, nỡ cúp điện thoại.
Cuối cùng Lâm Tiếu cũng kể xong chuyện kiểm tra các môn học phụ, Lữ Tú Anh hỏi: “Con ôn tập toán và ngữ văn ?”
Lâm Tiếu tự tin : “Dạ, ôn xong !”
Các thầy cô ngày nào cũng giao bài tập ôn tập, Lâm Tiếu luôn nghiêm túc thành.
Lữ Tú Anh với Lâm Tiếu: “Thứ hai thi cuối kỳ đừng quá căng thẳng.”
Lâm Tiếu “Dạ” một tiếng, cảm thấy kỳ lạ, thứ hai thi thì gì căng thẳng ? Âm nhạc, mỹ thuật, thủ công... Cô thành nhiều môn thi như thế, cho tới tận bây giờ vẫn từng căng thẳng!
Tối chủ nhật, Lữ Tú Anh gọi điện thoại cho Lâm Dược Phi: “Ngày mai Tiếu Tiếu thi, con kiểm tra đồ dùng cần mang theo hộ em nhé.”
Lâm Dược Phi đồng ý, khi đặt điện thoại xuống, cái m.ô.n.g của vẫn dính ghế sô pha động đậy, gọi với trong phòng: “Tiếu Tiếu, đồ dùng học tập ngày mai mang thi kiểm tra đủ chứ?”
Lâm Tiếu: “Kiểm tra đủ ạ!”
Lâm Dược Phi dựa lưng ghế sô pha: “Em báo cáo cho một , em mang theo những gì nào?”
Lâm Tiếu: “Bút chì, thước kẻ... Ôi, ôi! Em quên mang theo cục tẩy!”
Lâm Tiếu vội vàng bỏ cục tẩy trong hộp bút chì.
Lâm Dược Phi: “Kiểm tra thêm nữa , đủ đồ chứ?”
Lâm Tiếu bấm đầu ngón tay đếm một : “Đủ ạ!”
Cái m.ô.n.g của Lâm Dược Phi vẫn một mực rời khỏi ghế sô pha, khi Lâm Tiếu mang đủ, vẫn từng liếc mắt qua một cái: “Được , ngủ , ngày mai đưa em thi.”
Sáng hôm , Lâm Dược Phi mua bữa sáng từ bên ngoài về: “Đây là đồ ăn của em, một cái quẩy, hai quả trứng gà, ăn sẽ thi 100 điểm.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Sẽ linh nghiệm chứ ạ?”
Lâm Dược Phi: “Lúc thi mua món cho đấy.”
Lâm Tiếu: “Xem sẽ linh nghiệm .”
Lâm Dược Phi vỗ đầu Lâm Tiếu một cái.
Một cái quẩy và hai quả trứng gà là suất ăn quá nhiều đối với Lâm Tiếu, nếu như linh nghiệm thì cô cũng chẳng cần ăn hết. Cô tách quẩy chỉ ăn một nửa, trứng gà cũng ăn một quả, còn uống thêm một bát sữa đậu nành nhỏ.
Thi xong, Lâm Dược Phi ở cổng trường đón Lâm Tiếu, thấy Lâm Tiếu nhảy nhót , hỏi: “Thi thế nào?”
Lâm Tiếu vô cùng tự tin: “Rất ! Em hết tất cả câu hỏi trong bài thi!”
Lâm Dược Phi nở nụ : “Giỏi thế cơ ? Thế thì trai sẽ thưởng cho em nhé, hôm nay em ăn gì nào?”
Lâm Tiếu: “Muốn ăn bánh táo!”
Lâm Dược Phi thoải mái đồng ý: “Được, dẫn em mua bánh táo.”
Tết sắp đến, nơi nơi đều náo nhiệt, nhiều món đồ bày bán, mua đồ cũng càng đông hơn. Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu mua mấy cân bánh táo ngọt, còn mua cả kẹo lạc.
Trên đường về nhà, họ gặp hàng bán bỏng ngô, thế là xách theo một túi bỏng ngô lớn về.
Ngày tháng thi xong vô cùng thoải mái.
Anh trai còn thêm hai hôm nữa, Lâm Tiếu ở ghế sô pha trong nhà, bày bánh táo, bỏng ngô và kẹo lạc bàn , ăn xem .
Hoàng Dung xinh quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-53.html.]
Lâm Tiếu xem một hồi, lên khỏi ghế sô pha, tiến gần TV để ngắm.
Lúc vệ sinh, Lâm Tiếu nhe răng tấm gương, răng thỏ nhỏ của Hoàng Dung đáng yêu quá, tại cô răng thỏ nhỏ nhỉ?
Hai hôm , Lâm Tiếu đến trường nhận bài thi và bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông, bắt đầu từ ngày mai kỳ nghỉ đông sẽ chính thức bắt đầu!
Vừa bước lớp học, Trần Đông Thanh với cô: “Lâm Tiếu, tớ trông thấy thành tích của !”
Lâm Tiếu lập tức hỏi: “Bao nhiêu ?”
Trần Đông Thanh: “Ngữ văn 91 điểm, toán 96 điểm.”
Nét mặt Lâm Tiếu kinh ngạc: “Hả? Sao điểm ngữ văn thấp hơn điểm toán?”
Rõ ràng cô thích cô giáo Từ nhất, cũng thích môn ngữ văn nhất, tất cả các bài trong đề cô đều sạch!
Trần Đông Thanh lắc đầu: “Không , đợi chút nữa trả bài thi tự xem .”
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân thấy Trần Đông Thanh chuyện thành tích, lập tức gần hỏi điểm của .
“Điểm của tớ thì thế nào?”, “Còn tớ thì ?”
Lâm Tiếu: “Tổng điểm của tớ là bao nhiêu điểm?”
Trần Đông Thanh lắc đầu: “Tớ nhớ rõ.”
Vương Hồng Đậu trợn mắt: “Thế nhớ điểm của Lâm Tiếu?”
Trần Đông Thanh: “Trùng hợp nhớ thôi!” Chuyện thì lý do gì chứ?
Lâm Tiếu ở bàn , rầu rĩ vui chờ trả bài thi xuống. Sau khi nhận bài thi, trông thấy từng dấu x đỏ bên , vành mắt cô đỏ lên.
Lâm Dược Phi ở ngoài cổng trường chờ đón em gái, em gái mới cô thi .
Tất cả cảm xúc rõ gương mặt của Lâm Tiếu.
Dọc theo quãng đường về nhà, Lâm Dược Phi cũng hỏi điểm của cô, khi về đến nơi mới : “Bài thi của em , lấy xem một chút.”
Lâm Tiếu buồn bã đưa bài thi cho trai.
Lâm Dược Phi mở bài thi , bài cùng là Ngữ Văn, tầm mắt của rơi xuống những dấu gạch chéo màu đỏ bài.
[Điền từ thành câu thành ngữ:
Bốn bốn (mười) (sáu).
Đọc và pinyin:
Men men bu le —— (em gái nóng)
Điền chỗ trống để thành câu:
Bà ngoại ở quê nuôi nhiều gia súc, (), (mợ) và ( họ).]
Lâm Dược Phi đến độ cả run rẩy, bài thi trong tay kêu soàn soạt.
Lâm Tiếu vội vàng giật bài thi, trai cô đột ngột nổi điên thì thôi nhưng đừng xé rách bài thi của cô chứ!
Lâm Dược Phi , khi nhớ đây là em gái nhà thì bỗng nổi nữa.
Anh nhớ tới chuyện và mỗi sáng đều đưa em học, tối đón em trở về, mỗi học kỳ đều nộp một phần học phí trái tuyến.
“Tiếu Tiếu, thể liệt kê mợ thành gia súc?” Lâm Dược Phi trăm điều thắc mắc mà vẫn tìm lời giải.
Lâm Tiếu bừng tỉnh hiểu : “Thì chữ là súc!”
Hai chữ gia súc, Lâm Tiếu chỉ chữ đằng , chữ phía . Lúc ở trong phòng thi cô tự hỏi nhà của bà ngoại nuôi cái gì, đó mới điền , mợ và họ trong bài .
Lâm Tiếu còn khó xử lâu, trong nhà bà ngoại tới bốn : , mợ, chị họ và họ, nhưng giấy thi chỉ ba trống. Sau một thời gian gian nan chọn lựa, cô bỏ qua chị họ đang học tập ở trọ trong trường, mợ và họ ngày nào cũng ở nhà, thời gian bà ngoại nuôi họ dài hơn hẳn!
“Gia súc là gì ?” Bình thường Lâm Tiếu sử dụng đến cụm từ , nên khi cô cũng nó ý nghĩa gì.
Lâm Dược Phi: “Đó chính là lợn, trâu, dê, ngựa! Em chỉ cần chọn bừa ba con trong bài thi thì sẽ điểm ngay!”
“Còn cả gia cầm nữa, em nó là những con gì ?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu.
Lâm Dược Phi: “Gia cầm là gà, vịt, ngỗng!”
Lâm Tiếu giật : “Thì cả nhà ngỗng lớn gọi là gia cầm.”
Lâm Dược Phi khó hiểu: “Cả nhà ngỗng lớn là thế nào?”
Lâm Tiếu: “Gà, vịt, ngỗng vốn là một nhà mà . Gà là , vịt là cha, ngỗng lớn là con của bọn nó.”
Lâm Dược Phi sợ ngây : “Ai với em gà và vịt sinh ngỗng?”
Lâm Tiếu liếc ánh mắt về phía trai , bày tỏ thật ngốc: “Chuyện đó cũng cần cho em ? Từ nhỏ em !”
Lâm Dược Phi sụp đổ: “Chuyện em là chuyện đúng! Gà do gà sinh , vịt do vịt sinh , còn ngỗng là do ngỗng sinh !”