Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-02-13 04:40:59
Lượt xem: 122
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân thể tin tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu mà thể tự tiêu, liên tục hỏi: “Thật ?”
Lâm Tiếu ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ lên: “Đương nhiên là thật , ngày mai tớ sẽ mang tiền tiêu vặt đến đây cho các xem.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Tiếu lấy một cái bao tiền lì xì từ phía gối đầu của , bỏ trong túi xách mang đến trường học.
Trước khi bắt đầu sách buổi sáng, Lâm Tiếu gọi Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân tới chỗ bên cạnh của , Lâm Tiếu đưa tay kéo bọn họ: “Cậu bên , bên .”
Ba bạn nhỏ mỗi một hướng, che túi xách của Lâm Tiếu cực kỳ kín kẽ, cùng cúi đầu, đầu chạm đầu.
Lâm Tiếu vươn tay trong túi xách, từ trong túi xách móc một bao tiền lì xì, mười đồng rút từ bao tiền lì xì.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thời trợn to hai mắt: “Oa ──”
Lâm Tiếu cũng quá hạnh phúc , tiền mừng tuổi của cô mà thật sự thể tự tiêu.
“Vậy chúng cùng đến tiệm tạp hóa .” Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân sớm cùng với Lâm Tiếu, ba cùng đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn ngon.
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh, cô mong đợi ngày hôm nay, mong đợi lâu lâu .
Mua cái gì ở tiệm tạp hóa đây, Lâm Tiếu tiệm tạp hóa, đủ loại thức ăn nhỏ rực rỡ cái kệ cao cao, quyết định .
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân vượt lên mà đưa chủ ý cho Lâm Tiếu “quả sung”, “kẹo trái cây”, “singum cuộn”.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân với Lâm Tiếu: “Quả sung là dùng quả sung sấy khô, chua chua ngọt ngọt ăn ngon vô cùng.”
“Kẹo trái cây cũng hương vị chua ngọt.” Singum cuộn Lâm Tiếu , thể thổi bong bóng.
Lâm Tiếu xoắn xuýt một phen, một phát mua hai thứ.
“Dì ơi, cháu một bịch quả sung, một singum cuộn.” Quả sung chua chua ngọt ngọt và kẹo trái cây, Lâm Tiếu chọn một trong hai, mua quả sung .
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng đều mua đồ ăn vặt giống , như ba bạn nhỏ bọn họ bốn loại đồ ăn vặt . Bọn họ trao đổi đồ ăn, mỗi đều thể ăn bốn loại.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cực kỳ vui vẻ, đây hai bọn họ trao đổi đồ ăn vặt chỉ thể ăn hai loại, bây giờ thoáng cái tăng gấp đôi.
Hai bạn nhỏ chằm chằm Lâm Tiếu xé mở bao bì, chớp mắt mà đợi Lâm Tiếu ăn một miếng.
“Ăn ngon chứ?” “Ăn ngon ?” Hai cô bé nóng lòng bạn đánh giá đồ mà bản đề cử mua như thế nào.
Lâm Tiếu bốc một sợi quả sung lên bỏ trong miệng, chua chua ngọt ngọt, nhai phát tiếng rộp rộp.
Lâm Tiếu dùng sức gật đầu: “Ăn ngon.”
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thời nở nụ : “Tớ là ngon mà.” “Tớ chắc nhất định sẽ thích.”
Ngày hôm giờ nghỉ giải lao, Lâm Tiếu về lớp học, phát hiện đường trở về chỗ chặn.
Một đám vây quanh ở chỗ bên cạnh của Trần Đông Thanh, từng một tất cả đều chổng m.ô.n.g lên, tìm cái gì mặt đất.
Lâm Tiếu ở bên ngoài đám , mờ mịt hỏi: “Các đang gì thế, các đang tìm đồ .”
Viên Kim Lai xổm đáy bàn, lớn tiếng : “Phiếu cơm của Trần Đông Thanh mất .”
Thì tất cả các bạn học đều đang giúp Trần Đông Thanh tìm phiếu cơm.
Tiểu học Đường Giải Phóng nhà ăn riêng, giữa trưa các học sinh phép khỏi trường học, tất cả đều ăn cơm trưa ở nhà ăn. Nhà ăn mỗi ngày hai món ăn, một món canh, một phần thức ăn chính, các học sinh lựa chọn nào khác, xếp hàng mua cơm dựa theo năm học, nhà ăn cái gì thì ăn cái nấy.
Ngày đầu tiên của mỗi tháng, giáo viên chủ nhiệm sẽ phát phiếu cơm của tháng , mỗi học sinh một tờ.
Phiếu cơm mỗi ngày sắp xếp thật chỉnh tề tờ giấy màu sắc rực rỡ, thời điểm mỗi ngày nhà ăn mua cơm xé một tờ nhỏ xuống, nhét trong hộp sắt ở cửa sổ của nhà ăn, đó dì ở nhà ăn sẽ lấy một phần cơm đưa .
Lâm Tiếu phiếu cơm của Trần Đông Thanh mất, lập tức lo lắng bé: “Giờ mới đầu tháng thôi.”
Hơn mười hai ngày kế tiếp của tháng , Trần Đông Thanh đây.
Trần Đông Thanh là cán sự học tập, sức hút ở trong lớp tệ, tất cả bạn học trong lớp đều cùng giúp bé tìm phiếu cơm. Trần Đông Thanh ở hàng phía , ngay cả hàng .
Bạn học đều giúp bé tìm kiếm mặt đất ở phía lớp học, ngay cả giá sách góc sách đều lật khắp nơi.
Mỗi khi hết tiết, Trần Đông Thanh liền huy động các bạn học giúp đỡ tìm, chuông học vang lên liền ngừng , chuông tan học vang lên tiếp tục tìm.
Chỗ của Lâm Tiếu cách Trần Đông Thanh gần, xung quanh chỗ của Trần Đông Thanh cho là nơi khả năng tìm phiếu cơm. Lâm Tiếu cũng giúp đỡ Trần Đông Thanh cùng tìm, tìm vô cùng cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-71.html.]
Cứ như thế tìm trong vài giờ nghỉ giải lao, nhưng mà thấy bóng dáng phiếu cơm của Trần Đông Thanh.
Trần Đông Thanh thể chấp nhận sự thật, phiếu cơm của bé mất thật , bé để bụng đói .
Bắt đầu từ ngày hôm nay, Trần Đông Thanh trải qua cuộc sống ăn cơm của trăm nhà. Cậu bé phiếu cơm thể mua cơm , mấy nam sinh quan hệ đều chia sẻ cho bé một ít.
Lâm Tiếu cũng chia sẻ cho Trần Đông Thanh một muỗng, nhưng mà Lâm Tiếu đủ ăn, bản cô cũng Diệp Văn Nhân mỗi ngày chia sẻ cho cô một muỗng đây.
Mỗi dì cơm ở nhà ăn thấy vóc dáng học sinh cao liền sẽ nhiều một chút, thấy vóc dáng học sinh thấp liền sẽ ít một chút.
Mặc dù chỗ học kỳ mới của Lâm Tiếu điều chỉnh một hàng phía , nhưng cô vẫn được xem là vóc dáng thấp, dì ở nhà ăn mỗi cơm cho cô đều ít hơn một miếng so với Diệp Văn Nhân.
Rõ ràng khẩu phần ăn của Lâm Tiếu còn lớn hơn Diệp Văn Nhân.
Mỗi bữa cơm Lâm Tiếu đều cảm thấy ít một chút, vặn mỗi bữa cơm Diệp Văn Nhân đều ăn hết. Cho nên mỗi ngày giữ trưa bưng khay cơm inox tại vị trí , Diệp Văn Nhân đều sẽ chia cho Lâm Tiếu một chút đồ ăn .
Như bọn họ đều đủ .
Lâm Tiếu sẽ ăn no, Diệp Văn Nhân sẽ thức ăn thừa, dì ở trong nhà ăn hung dữ, lúc trả khay cơm nếu thức ăn thừa sẽ mắng.
Mỗi bữa cơm Lâm Tiếu đều ít một chút, đa đồ ăn của học sinh cũng giàu . Các bạn của Trần Đông Thanh chia đồ ăn cho Trần Đông Thanh, vốn dĩ đủ cho Trần Đông Thanh ăn no, hơn nữa chia cho đều là đồ ăn mà thích ăn.
Lâm Tiếu thấy trong khay cơm của Trần Đông Thanh là trái bí đao xanh mơn mởn, lắc đầu thở dài, Trần Đông Thanh thật đáng thương mà.
Trần Đông Thanh cũng thích ăn trái bí đao, trái bí đao mùi vị gì cả, ăn trong miệng mềm nhũn, bé kiềm chế ăn hết một nửa trái bí đao, xác thực ăn vô nữa, lúc trả khay cơm còn dì mắng một trận.
Buổi chiều kết thúc một tiết học, bụng của Trần Đông Thanh liền kêu ùng ục. Lâm Tiếu ở bàn phía của Trần Đông Thanh đều thấy , như là hai con ếch đang đánh ở trong bụng bé.
Lâm Tiếu với Trần Đông Thanh: “Đi, tiệm tạp hóa, tớ mời ăn đồ ăn vặt.”
Hai mắt Trần Đông Thanh sáng lên.
Sau khi mười đồng tiền lì xì của Lâm Tiếu phá mở, cô tiêu tiết kiệm. Ngoại trừ đầu tiệm tạp hóa một phát mua hai loại đồ ăn vặt, kế tiếp Lâm Tiếu khống chế bản mỗi ngày tiêu quá năm hào.
Thật thì Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng mỗi ngày đều tiệm tạp hóa, đôi khi cách một ngày một , lúc cách hai ngày một .
Lâm Tiếu chỉ cùng bạn nhỏ cùng tiệm tạp hóa, từ đến nay một bao giờ.
Cô hiểu đạo lý tế thủy trường lưu (*). Tiền tiêu vặt của bạn nhỏ mỗi ngày đều , khi xài hết tiền mừng tuổi sẽ chờ đến sang năm.
(*) Tế thủy trường lưu: Sử dụng tiết kiệm thì dùng lâu.
Lâm Tiếu hưởng thụ thời gian cùng các bạn nhỏ tiệm tạp hóa, nếu cô xài hết tiền mừng tuổi , sẽ giống Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đây tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, cô chỉ thể thôi.
Mặc dù Trần Đông Thanh đáng thương, Lâm Tiếu cũng thể lúc nào cũng mời bé ăn đồ ăn vặt.
Lâm Tiếu: “Lúc đói bụng, thể tìm tớ mượn tiền, đó trả cho tớ.”
Trần Đông Thanh đáng thương lắp ba lắp bắp : “Tớ tiền trả cho .”
Cậu bé giống Lâm Tiếu của hồi , đều là đứa trẻ tiền tiêu vặt.
Bây giờ Lâm Tiếu tiền tiêu vặt , nhưng mà Trần Đông Thanh vẫn .
Lâm Tiếu: “Đợi đến khi cưới vợ, chẳng sẽ đưa hết tiền mừng tuổi còn cho .”
Trần Đông Thanh: “Thế nhưng như thì lâu lâu đó.”
Lâm Tiếu vô cùng hào phóng ngỏ lời: “Không cả, tớ thu tiền lãi của .”
Trần Đông Thanh cho Lâm Tiếu một tờ giấy nợ, thời hạn đến ngày nào đó Trần Đông Thanh cưới vợ lấy tiền mừng tuổi của .
Đến lúc đó Trần Đông Thanh sẽ lấy một phần tiền cưới vợ, trả cho Lâm Tiếu.
Trần Đông Thanh chút lo lắng: “Vậy tiền tớ cưới vợ đủ đây.”
Lâm Tiếu ngay lập tức biến thành cô giáo nhỏ, bắt đầu giảng đạo lý cho Trần Đông Thanh: “Cái tớ .”
Gần đây trai và mỗi ngày ở nhà chuyện của chị Tiểu Vân, tai nhỏ của Lâm Tiếu đều thấy cả , cô cái gì là đính hôn, cái gì là sính lễ.
“Anh trai tớ , đàn ông bản lĩnh cưới vợ, chỉ thể dựa sính lễ. Người đàn ông trai bản lĩnh cần bỏ tiền cũng thể lấy vợ.”
Lâm Tiếu hiểu tại nhà của chị Tiểu Vân cô kết hôn cùng với một đàn ông già , trai với Lâm Tiếu như đấy: “Bởi vì đàn ông càng bản lĩnh, bỏ tiền nhiều hơn, chỉ như thế bọn họ mới thể cưới vợ.”
Lâm Tiếu nghiêm túc tỉ mỉ xem xét gương mặt của Trần Đông Thanh.