Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-02-15 01:13:12
Lượt xem: 137

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuần trai công tác .

“Đi công tác là gì?” Từ chút xa lạ đối với Lâm Tiếu, từng công tác, lúc trai cô cũng từng công tác bao giờ.

“Đi công tác là đến thành phố khác việc vài ngày.” Lâm Dược Phi giải thích với em gái.

"Tại đến một thành phố khác việc ?" Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: "Có nhiều lý do khác , chẳng hạn như bàn chuyện ăn, bàn chuyện hợp tác, học."

Lần Lâm Dược Phi công tác với ông chủ Lương, ông chủ Lương là để học hỏi các kinh nghiệm về mảng kỹ thuật công trình, hiện nay các công ty bất động sản tư nhân lớn nhỏ ở miền Nam mọc lên như rạ, phát triển nhanh hơn miền Bắc bên một bước.

Ban đầu, ông chủ Lương định đưa Lâm Dược Phi theo mà đưa hai đồng nghiệp khác công tác. Trong mắt ông chủ Lương, Lâm Dược Phi năng lực, nhưng bàn rượu bằng bất cứ giá nào cũng chịu tiếp rượu, quá xảo quyệt.

Nếu như ở công ty việc, Lâm Dược Phi mà như thế thì tất nhiên , nhưng khi công tác vẫn nên mang theo hai sẵn sàng chịu tiếp rượu thì hơn. Ông chủ Lương đến nơi khác học hỏi nâng cao kinh nghiệm, dựa cái gì mà dạy cho bạn bước đầu tiên là thiết lập quan hệ bàn rượu.

Tuy nhiên, khi công tác, Lâm Dược Phi lấy bằng lái xe .

Bây giờ lái xe thể là một kỹ năng hiếm , khi ông chủ Lương tin ông ngạc nhiên, bảo Lâm Dược Phi lái thử chiếc xe của công ty cho ông xem, ông vô cùng kinh ngạc khi thấy Lâm Dược Phi lái xe vững giỏi.

"Cậu đây là mới tập lái xe?" Ông chủ Lương tin, như thế nào thì Lâm Dược Phi cũng giống như một tài xế trong nghề lái xe nhiều năm, kỹ năng lái xe cũng hề thua kém tài xế hiện tại của ông chủ Lương.

Trước giờ Lâm Dược Phi hề kinh nghiệm lái xe, vì chỉ thể với ông chủ Lương: “Có lẽ là do cháu một chút thiên phú về phương diện lái xe.”

Ông chủ Lương vỗ vỗ vai Lâm Dược Phi: "Chắc , thông minh thì cái gì cũng học nhanh."

Bởi vì Lâm Dược Phi lái xe nên ông chủ Lương quyết định đưa công tác cùng với ông , công tác mà một lái xe sẽ thuận tiện.

Lâm Dược Phi về nhà chuyện công tác, Lữ Tú Anh lập tức giúp Lâm Dược Phi sắp xếp thu dọn đồ đạc công tác.

"Con công tác đem theo bao nhiêu tiền đó?" Lữ Tú Anh hỏi câu hỏi quan trọng nhất .

Lâm Dược Phi: "Không cần đem quá nhiều, chỉ cần đem theo một ít để ăn uống là đủ ." Anh công tác với ông chủ Lương, cũng tiêu xài gì, nhiều nhất thì cũng chỉ giúp ông chủ Lương trả tiền cho các bữa ăn mời khách thôi.

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Làm ? Nhất định đem nhiều hơn một chút." Ở nhà thì thế nào cũng nhưng khi ngoài tiền là .

“Đem thêm , con dùng hết thì đem về là .” Lữ Tú Anh quyết định Lâm Dược Phi.

Lữ Tú Anh lấy hết tiền mặt và sổ tiết kiệm ở nhà , bắt đầu chuẩn tiền công tác cho Lâm Dược Phi.

"Con công tác mặc bộ quần áo nào đó?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi tưởng rằng định giúp thu dọn quần áo, nhanh chóng : “Mẹ, để con tự .”

Mặc dù Lữ Tú Anh ý định giúp Lâm Dược Phi chuẩn quần áo nhưng bà kiểm tra xem quần áo của túi ở bên trong .

Cuối tháng tư, đổi sang quần áo mỏng hết, miền nam nóng, áo khoác chắc là mặc .

Lữ Tú Anh thêm một cái túi ở bên trong áo sơ mi và quần của Lâm Dược Phi, bà khéo tay, bên ngoài hề thấy bất kỳ dấu vết nào của cái túi.

“Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.” Lữ Tú Anh đạp lên chiếc bàn máy mà lâu đụng .

Lâm Tiếu chạy đến xem thử cô đang gì, cô thấy một chiếc quần lót màu xám kim máy may.

Mẹ đang dùng máy may khâu túi quần lót?

Lâm Tiếu kinh ngạc mở to hai mắt: "Tại quần lót túi? Trong túi quần lót đựng cái gì ?"

Lữ Tú Anh suỵt lên một tiếng, bảo Lâm Tiếu nhỏ giọng , bà nhỏ giọng với cô: “Đựng tiền.”

Lâm Dược Phi tàu hỏa công tác, bây giờ tàu hỏa quá lộn xộn, bà cảm thấy bỏ tiền túi trong quần áo vẫn an , nên Lữ Tú Anh may thêm một cái túi lên đồ lót của Lâm Dược Phi.

Bỏ một phần tiền túi quần lót, như thế chắc chắn sẽ mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-85.html.]

Sau khi trai về nhà, cái loa nhỏ Lâm Tiếu với vẻ đầy kinh ngạc thông báo tin tức cho trai: “Anh ơi, may một cái túi quần quần lót của .”

Lâm Dược Phi về đến nhà, đang cầm ly nước uống nước, phun một ngụm vội vã chạy phòng ngủ: "Mẹ."

Lữ Tú Anh cho Lâm Dược Phi xem thành quả của bà, năm chiếc quần lót trải giường, mỗi chiếc đều một chiếc túi mới, túi còn may một chiếc khóa kéo.

“Nếu công tác mà thời gian giặt quần áo thì mang hết về nhà giặt. Tiền ở trong quần lót, khi cần dùng đến thì nhất định móc .”

Lâm Dược Phi: "Mẹ."

Tuy nhiên, cho dù Lâm Dược Phi cố thuyết phục như thế nào thì Lữ Tú Anh cũng lay chuyển, bà kiên quyết như mới an .

Lâm Dược Phi còn cách nào khác, cuối cùng chỉ thể xách vali và cái cặp cùng với tình thương nặng trĩu trong túi quần lót của công tác.

Tiễn trai công tác, Lâm Tiếu lập tức thương lượng với : "Mẹ ơi, ơi, thể cho con tiền tiêu vặt ?"

Lữ Tú Anh ngạc nhiên hỏi: "Tại thế?"

Lâm Tiếu: “Con tiền tiêu vặt mà trai cho nữa.”

Lâm Tiếu thầm nghĩ, ai tiền tiêu vặt mà trai cho cô là lấy từ trong túi quần lót của .

thèm .

Nhân lúc Lâm Dược Phi công tác, Lữ Tú Anh dọn dẹp nhà cửa, bà mang tất cả áo gối, chăn bông, đệm và rèm cửa trong phòng của phòng ngủ của Lâm Dược Phi tháo giặt hết một lượt.

Anh trai còn về nhà, chiếc giường giặt xong, phơi nắng xong vẫn còn mang theo mùi xà phòng với mùi nắng Lâm Tiếu leo lên lăn lộn đó.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu chơi giường vui vẻ như , bà hỏi: "Tối nay con một ngủ giường trai ?"

Trong nhà hiếm khi cơ hội để Lâm Tiếu ngủ một một giường.

Lâm Tiếu lắc đầu liên tục, sợ hãi nhảy khỏi giường trai, ôm lấy cánh tay : “Con , con ngủ chung với .”

Lữ Tú Anh xoa xoa mái tóc Lâm Tiếu: "Không dám ngủ một ?"

Lâm Tiếu quả thật là dám nhưng cô thừa nhận: "Con thích ngủ chung với thôi."

Buổi tối, Lâm Tiếu lo tắm rửa sạch sẽ từ sớm giường, cô sợ cô để cô ngủ một . Lữ Tú Anh thấy bộ dạng nhát gan nhưng cố tỏ hùng của Lâm Tiếu, bà thầm trong lòng, bà cũng sớm xuống giường, dựa đầu giường cầm một cuốn sách văn học nghệ thuật dành cho thiếu niên lên xem.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đặt văn học dành cho thiếu nhi, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đặt văn học nghệ thuật dành cho thiếu niên.

Mỗi tháng, khi bốn đứa trẻ lấy tạp chí của từ tiệm sách Văn Lan đều sẽ vội vội vàng vàng chúng, đó sẽ đổi với những bạn của , Lâm Tiếu đổi với Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu đổi với Diệp Văn Nhân.

Tháng nào Lâm Tiếu cũng đem sách văn học nghệ thuật dành cho thiếu niên về nhà, Lữ Tú Anh đợi Lâm Tiếu xem xong bà cũng tự lấy xem.

Lúc tình cờ gặp Vương Nguyệt Nga ở cổng trường, Lữ Tú Anh mới rằng Vương Nguyệt Nga cũng đang văn học dành cho thiếu nhi và văn học nghệ thuật dành cho thiếu niên mà Trần Đông Thanh mang về nhà, khi đối phương cũng đang những cuốn sách đó, cả hai đều bật lên.

Vương Nguyệt Nga : "Trước đây bác từng xem loại tạp chí dành cho trẻ em như bao giờ, cũng khá ."

Lữ Tú Anh mỉm : "Dạ , con cũng cảm thấy như ."

Vương Nguyệt Nga : "Bác với Đông Đông, nếu thằng bé thích thì thể đặt luôn cả hai cuốn tạp chí. Đông Đông chịu, thằng bé hiện tại như thế , thằng bé thể hai cuốn sách với giá của một cuốn."

Lúc ở nhà Lữ Tú Anh cũng từng những lời như thế với Lâm Tiếu và Lâm Tiếu cũng đưa câu trả lời giống như Trần Đông Thanh. Khi Lữ Tú Anh thấy những lời mà Vương Nguyệt Nga , bà gật đầu liên tục: "Vâng, chúng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, đều lo nghĩ cho gia đình của ."

Lữ Tú Anh vui mừng vì Lâm Tiếu hiểu chuyện, nhưng cũng đau lòng vì Lâm Tiếu quá hiểu chuyện.

Trước đây, những ngày tháng nghèo khó của gia đình quá nhiều, mặc dù Lữ Tú Anh cố gắng hết sức để Lâm Tiếu một cuộc sống hơn nhưng Lâm Tiếu vẫn thấy chia nhỏ một hào để xài. Bây giờ gia đình khá giả hơn nhưng Lâm Tiếu cũng mở miệng là đòi thứ đòi thứ như những đứa trẻ khác.

Lúc các bạn học trong lớp ai cũng tiền tiêu vặt, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng hề để ý đến việc đó nhưng Lâm Tiếu cũng từng mở miệng đòi họ cho tiền bao giờ.

Bây giờ tiền tiêu vặt nhưng Lâm Tiếu tiêu tiền kế hoạch. Khi Lữ Tú Anh thấy cuốn sổ ghi chép chi tiêu của Lâm Tiếu, bà vô cùng ngạc nhiên, đó là sổ ghi chép chi tiêu của Trần Đông Thanh mà là sổ ghi chép chi tiêu của chính Lâm Tiếu, mua đồ ăn vặt, mua đồ dùng học tập, mua tạp chí, mỗi ngày tiêu bao nhiêu, từng khoản từng khoản đều ghi rõ ràng.

Loading...