Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-07-15 13:31:56
Lượt xem: 586
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm thị nhốt ở Tây Thiên Viện, ở nơi sâu nhất phía tây bắc của Kỷ gia.
Kỷ Uyển Diễm hé chăn len mỏng bạc màu vì cũ, màu vỏ chăn cũ, nhưng mặc dù cũ, sờ trong tay vẫn tương đối mềm mại, bên ngoài thêu bức tranh xuân hải đường, giống với đồ dành cho thiếu nữ khuê các sử dụng, mà giống như là của hồi môn. Kỷ Uyển Diễm giương mắt thấy hai ma ma đang mang theo hộp cơm ngang qua vườn hoa, nàng vội vàng trốn phía hòn non bộ. Hai ma ma chạm mặt Từ ma ma, hỏi Từ ma ma tới nơi gì. Từ ma ma dám cho các nàng Tứ cô nương đang ở phía , liền cùng các nàng đối đáp mấy câu. Kỷ Uyển Diễm thừa dịp các nàng chuyện khỏi hòn non bộ, dọc theo đường nhỏ bước về phía Tây Thiên Viện.
Kỳ thật kiếp nàng nhiều nghi vấn giải đáp, bởi vì Lâm thị c.h.ế.t sớm, hơn nữa khi c.h.ế.t cũng gặp nàng cuối. Thời niên thiếu, nàng phát giác, nhưng càng về , khi nàng đến kinh thành, trăn trở gả cho hai đời phu quân, mới từ miệng một lão nô bộc một chút chuyện cũ , nhưng khi đó Lâm thị sớm mất, ai giúp nàng chứng thực, cho nên đó vẫn là một ẩn giải trong lòng nàng.
Lâm thị cho dù thế nào thì cũng là mẫu ruột của nàng, coi như bà điên khùng, thì cũng là nương của nàng. Mặc kệ bà thể nàng giải đáp , thì Kỷ Uyển Diễm đều gặp bà một , bù tiếc nuối kiếp .
Kỷ Uyển Diễm càng càng chệch đường, nàng bây giờ cũng chỉ men theo trí nhớ kiếp , thời điểm lúc Lâm thị qua đời, dựa theo ấn tượng lúc lão thái quân cho bà tử dẫn nàng , lúc đó nhiều bà tử trông coi nên cảnh tượng cũng khác với bây giờ. Giờ đây, ngay cả một bóng đều thấy, bốn phía yên tĩnh, bất kì âm thanh gì. Bởi vì bà tử quét dọn, cho nên xung quanh phần lớn vẫn phủ đầy tuyết, trắng xóa một vùng, mấy gian phòng để trống, thoạt u ám .
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ ma ma từ phía chạy tới, kéo tay Kỷ Uyển Diễm, : "Cô nương, đừng nữa, trở về ."
Kỷ Uyển Diễm rút tay về, quật cường Từ ma ma, hai đối mặt một lúc, Kỷ Uyển Diễm mới mở miệng một câu: "Bà dẫn , nhanh một chút."
Nếu là để nàng tìm, còn tìm đến lúc nào. Từ ma ma là từ một nô tì theo Lâm thị xuất giá trở thành quản sự ma ma. Sau khi Lâm thị nhốt, bà nhất định đến gặp nàng, cho nên Kỷ Uyển Diễm chắc chắc bà rõ nơi ở của Lâm thị.
Trên gương mặt to tròn, giờ gầy chỉ còn hai lạng thịt của Từ ma ma lộ vẻ khó xử, bất quá bà cũng phủ nhận lời của Kỷ Uyển Diễm. thật là bà dẫn thì sẽ nhanh hơn, nhưng hôm nay Tứ cô nương mới gặp lão thái quân, chừng còn phái quản sự ma ma đến dạy quy củ cho cô nương, thế nhưng đây đều là những điều chắc chắn, nếu càng kéo dài, sẽ trì hoãn việc của Tứ cô nương.
Nếu Tứ cô nương lòng gặp nương, cũng sẽ dễ dàng buông tha. Bà thở một ngụm khí, xoa xoa đôi bàn tay. Lúc Từ ma ma mới cúi đầu tiến lên bậc thang của hành lang, bà kiểm tra đường ở phía xoay dắt tay Kỷ Uyển Diễm, :
"Cô nương theo ."
Cứ như một đường dẫn dắt, cuối cùng Từ ma ma đưa Kỷ Uyển Diễm đến một nơi trông giống như là viện tử hoang phế bỏ trống, ai trông coi, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ. Từ ma ma chỉ chỉ cánh cửa gỗ loang lổ, bên ngoài khoá một cái khoá sắt rỉ sét, giống như lâu mở .
"Bà ... Ở bên trong ? Chẳng lẽ đưa cơm ? Ổ khóa cũng giống như thường xuyên mở ."
Từ ma ma chỉ chỉ cửa sổ nhỏ ở bên mé của cánh cửa, : "Đều từ nơi đưa cơm, cần mở khóa."
Kỷ Uyển Diễm cánh cửa sổ nhỏ , con mắt hiểu chút ướt át, vội vàng cúi đầu xuống. Đến cuối cùng nàng cũng dũng khí mở cửa sổ nhỏ, đôi mắt đỏ hồng, giọng cũng trở nên khàn khàn:
"Bên trong, hầu hạ ? Bà là điên khùng ? Có tự đến lấy đồ ăn ?”
Từ ma ma những lời cũng cảm thấy dễ chịu, do dự trong chốc lát, mới đưa tay mở cửa sổ nhỏ. Tâm Kỷ Uyển Diễm buộc chặt, theo khe hở càng lúc càng lớn, nàng cũng càng trông thấy tình trạng của sân viện, cũng giống như trong tưởng tượng của nàng đổ nát hỗn loạn, mà trắng xoá vì tuyết
Từ ma ma cho tay , từ trong cửa kéo một cái lục lạc bằng sắt, với Kỷ Uyển Diễm:
"Chính là dựa cái lục lạc , nhắc nhở phu nhân."
Kỷ Uyển Diễm cầm lấy lục lạc , Từ ma ma, trong mắt đong đầy nước mắt, khó chịu hỏi: "Bà thường xuyên đến tặng đồ cho bà ?" Cho nên mới rõ nhiều chuyện như .
Từ ma ma gì, chỉ thở dài, cầm lấy lục lạc trong tay Kỷ Uyển Diễm, duỗi trong viện tử lắc ba cái, đó hai đợi ở cửa sổ nhỏ một hồi lâu, trong sân như cũ động tĩnh gì. Từ ma ma cũng cảm thấy kỳ quái, với tay bên trong cửa sổ, định tiếp tục lắc lục lạc, thì đột nhiên một đầu bù tóc rối xuất hiện ngay chỗ cửa sổ, dọa Từ ma ma cùng Kỷ Uyển Diễm kêu to một tiếng. Tay Từ ma ma kịp rút trở nọ bắt , hai lời, liền cắn xuống. Từ ma ma chịu đau, hướng bên trong :
"Phu nhân, là , là . Phu nhân! Ngài đừng cắn, đừng cắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-06.html.]
Người ở bên trong căn bản tựa hồ như thấy, cắn cánh tay của Từ ma ma, lẩm bẩm rõ ràng: "Ăn, ăn."
Kỷ Uyển Diễm cố gắng nhịn cho đến giờ nhưng thấy thế thì tâm tình chịu nữa. Ngồi xổm xuống ôm cuộn thành một đoàn, nàng cũng tưởng tượng qua tình cảnh của Lâm thị khi giam thì như thế nào, thế nhưng đến lúc thật sự gặp bà, ngờ sẽ cảm thấy khổ sở như thế .
Nàng gần như là chạy như điên khỏi viện, thế nhưng vấp hòn đá chôn tuyết mà ngã bổ nhào xuống, cái lạnh của tuyết đánh mặt nàng, thế nhưng cũng rét lạnh đến thấu xương, thế giới chớp mắt như ngừng .
Từ ma ma vội vàng chạy tới đỡ nàng lên, Kỷ Uyển Diễm thoáng định tâm tình, từ mặt đất lên, đầu cánh cửa loang lổ, cắn chặt răng, xoay .
Từ ma ma kéo lấy nàng, : "Cô nương, cũng thấy, phu nhân bệnh nhẹ, căn bản nhận chúng ."
Kỷ Uyển Diễm tỉnh táo , tình huống xung quanh, thấy góc tường bên trái xếp một đống gạch đá, bên cạnh một gốc cây cao lớn che rợp trời. Kỷ Uyển Diễm tới, mới leo lên đống gạch đá, bám cây bò lên đầu tường. Từ ma ma sợ hãi, Tứ cô nương từ đến nay bảo thủ nhu nhược, nhưng hôm nay thế nhưng bò tường, , đây cũng là chuyện mà một cái tiểu thư khuê các nên nha.
Bà định ngăn cản, thế nhưng thấy, khi Kỷ Uyển Diễm sấp ở bờ tường thì dừng động tác, thăm dò quan sát bên trong mấy . Nàng chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc rách rưới dựa cánh cửa, ôm đầu gối run lẩy bẩy, gầy trơ cả xương, đầu tóc rối bù, nàng thử dò xét hô hai tiếng: "Nương. Nương."
Còn tưởng rằng bất luận cái gì đáp , thế nhưng thời điểm thấy chữ nương , nữ nhân thế nhưng ngẩng đầu lên. Kỷ Uyển Diễm vẫy vẫy tay với nàng: "Nương, con ở chỗ ."
Không ngờ nữ nhân tựa như phát điên chạy trở về trong phòng, trong miệng hô: "Vãn Vãn, Vãn Vãn!"
Chỉ chốc lát , liền ôm một cái gối đầu , trong miệng lẩm bẩm tự . Nhìn thấy thế Kỷ Uyển Diễm thành tiếng. Xung quanh hết sức yên tĩnh, cho nên cho dù Lâm thị nhỏ nhưng nàng cũng thấy rõ ràng, Lâm thị ôm gối, điên điên khùng khùng :
"Vãn Vãn sợ, nương ở đây."
Kỷ Uyển Diễm nhịn nữa lớn lên, nàng đang sấp ở bờ tường, đùi buông lỏng, thì cả từ tường ngã xuống, may mắn Từ ma ma ở phía đỡ nàng, mới gạch đá nện .
"Cô nương, chúng thôi, lát nữa bà tử phụ trách đưa cơm sẽ đến đây, để cho các nàng trông thấy thì ."
Từ ma ma mặc dù cũng thấy thương Lâm thị, nhưng bà hiểu, điều quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ Tứ cô nương.
Kỷ Uyển Diễm Từ ma ma đỡ rời khỏi Tây Thiên Viện hoang vu. Ở đường quả thật gặp bà tử tới đưa cơm, Từ ma ma nhanh tay lẹ mắt kéo Kỷ Uyển Diễm núp cây, chờ khi bà tử qua, hai mới rời .
Kỷ Uyển Diễm cứu Lâm thị , nhưng nàng cũng , với năng lực bây giờ của nàng thì khó thực hiện , bởi vì Lâm thị là tội nhân Kỷ gia, tội phạt, đả thương thần trí, cho nên mới giam . Tại thời điểm Lão hầu gia vẫn còn tại thế, phụ của Kỷ Uyển Diễm Kỷ Trâu còn là trưởng tử của Hầu phủ, lão hầu gia ông thỉnh phong thế tử, chỉ đợi lão hầu gia hồn về tây thiên, Kỷ Trâu thể kế thừa tước vị. Thế nhưng ai ngờ tới, lúc lão hầu gia lâm bệnh nặng, Lâm thị liền bắt gian tại giường, lão hầu gia trong cơn tức giận đánh c.h.ế.t Lâm thị, là Kỷ Trâu dùng tính mạng bảo vệ bà, về Lâm thị ăn nhầm cái gì, liền triệt để trở nên điên khùng .
Lão hầu gia hận con trai lớn hồn, cho dù cái gì, cái gì, Kỷ Trâu cũng khăng khăng một mực che chở cho Lâm thị phát điên, còn cho dù ông c.h.ế.t thì cũng sẽ để cho Lâm thị chết, cũng để cho bà gia pháp xử trí. Vì thế Kỷ Trâu mất tư cách kế thừa tước vị, tước vị thế tử lúc mới rơi xuống đầu Nhị lão gia Kỷ Sóc. Sau khi lão hầu gia đổi thừa kế, liền bi thống thôi, rốt cuộc nhịn hồn về tây thiên. Kỷ Trâu cảm thấy là hại c.h.ế.t lão hầu gia, thê tử ông kính yêu[1] cả đời loại chuyện đó khiến ông mất hết mặt mũi, cả ngày buồn bực vui, suốt ngày ngoài uống rượu. Có một ngày ông cho gã sai vặt theo mà một ngoài, cho đến nửa đêm cũng thấy về, trong nhà tìm hơn phân nửa Uyển Bình, mới tìm thấy ông ở một gốc cây cuối phố Hoài An, đầu ngoeọ sang một bên, là dùng dây lưng quần, thắt cổ mà chết!
[1]kính yêu: kính trọng và yêu thương
Những chuyện trong phủ một ai cho nàng , là do về nàng tự hỏi thăm một chút mới , cho nên, thời điểm Kỷ Uyển Diễm mới ba bốn tuổi, liền buộc cùng mẫu chia lìa, trưởng cũng bởi vì chuyện mà đưa đến thư viện. Cả Nguyệt Ngọc Uyển to như cũng chỉ còn một Kỷ Uyển Diễm, cho đến khi nàng mười tuổi mới lão thái quân đón Linh Lung Các ở.
Thân ca ca của nàng Kỷ Hành ở thư viện sách, lúc đầu còn thường xuyên trốn về để thăm nàng, nhưng về thì thấy đến nữa. Cho đến khi Kỷ Uyển Diễm xuất giá, Kỷ Hành bởi vì đánh gây chuyện, thư viện trục xuất, liền đó theo biển, mãi cho đến Kỷ Uyển Diễm chết, đều trở về.
Những chuyện mỗi một chuyện đều đè ở trong lòng Kỷ Uyển Diễm, thời điểm nàng còn là cô nương mười mấy hai mươi tuổi cho dù bộ đây đều là cái bẫy thì cũng thể hiểu. nay nàng hơn ba mươi tuổi, trải qua quá nhiều chuyện, nhớ chuyện lúc , như thế nào sẽ , chuyện năm đó tràn đầy âm mưu cùng tính kế. Kỷ Uyển Diễm chứng cớ, nhưng hết thảy đều rõ ràng.
Ai là hưởng lợi nhất trong chuyện , đó chính là chủ sử phía màn. Cha nàng mất, nương thì điên, vì mà đại phòng xuống dốc, nhị phòng mặt tiếp nhận bộ những thứ vốn thuộc về đại phòng, còn cái gì hoài nghi nữa đây.