Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-07-18 13:47:19
Lượt xem: 339

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Tịch Tống Dật hỏi khó, rõ ràng ông tin những lời mà Tiêu Tề Dự để cho Khâm Thiên Giám , càng tin tưởng nàng mộng nhận chỉ dẫn của Thần Tiên. . . Nàng bưng chén đặt ở bên môi, định uống, nhưng hai ánh mắt nóng bỏng chằm chằm, nên uống xuống nổi. Ánh mắt Tống Dật và Lâm thị đều nàng chằm chằm, Tống Ngọc Tịch l.i.ế.m liếm môi, vội ho một tiếng, trong đầu linh quang chợt lóe, :

"Kỳ thật. . . Phương thuốc do con nghĩ ." Nàng chậm rãi những lời , nhưng khiến Tống Dật và Lâm thị bối rối. Tống Dật chằm chằm Tống Ngọc Tịch, dùng ánh mắt hiệu nàng tiếp, Tống Ngọc Tịch quyết định ở trong lòng, :

"Là Thái Tử! Bên Thái Tử, nhiều tài ba dị sĩ, họ sớm nghĩ phương thuốc, bất quá chỉ là nhân danh con mà thôi."

Lâm thị vội hỏi tiếp: "Nếu Thái Tử phương thuốc, tại nhân danh con ?"

Tống Dật hiểu trong chớp mắt. Ông sờ sờ cằm hỏi Tống Ngọc Tịch: "Các con thảo luận chuyện lúc hai đứa chuyện riêng ngày hôm đó?"

Chỉ mỗi lúc đó, là ông giữa Tống Ngọc Tịch và Thái Tử những chuyện gì. Nếu như Thái Tử nâng cao địa vị của Tống Ngọc Tịch, mà cố ý , thì trái Tống Dật thể tin .

Tống Ngọc Tịch thấy ông nguyện tin tưởng cách giải thích , cũng nguyện tin tưởng là nàng mơ, thì khỏi chút câm nín. Nàng thừa cơ tiếp: "Đúng vậy! Chính là ngày đó, con vốn chỉ đến cho Thái tử chuyện Bình Dương hầu Kỷ Sóc giấu giếm thiệt hại thực sự, nhưng thật ngờ để cho con nhớ rõ mấy phương thuốc , còn những thứ chính là do con nghĩ , còn dặn con cho bất kỳ ai, kể cả cha trong nhà, cho nên con dám lời . Nếu hôm nay phụ với con chuyện , còn Hoàng Thượng phong con huyện chủ, thì con cũng dám những lời ."

Tống Dật híp mắt thở dài, Thái Tử thật sự yêu khuê nữ nhà ! Để nâng phận của nàng, mà thể đến tình trạng như ! Ông tự hỏi bản đối với Lâm thị là sủng ái thừa rồi, thế nhưng so sánh với Thái Tử, thì quả thực là tử gặp sư phụ , thực sự cảm thấy tự ti mặc cảm quá mà!

Ông thực sự lý do của Tống Ngọc Tịch của thuyết phục. Quả thực, ông hề tin lời Khâm Thiên Giám , ông cũng tin chuyện Tống Ngọc Tịch mơ mà thấy, nhưng nếu là do Thái Tử cố ý , thì ông tin!

"Thái Tử tại như chứ? Chẳng lẽ đối với con. . ."

Lâm thị phát hiện một chút, hỏi Tống Ngọc Tịch một câu, Tống Dật cắt ngang, : "Trong lòng hiểu là , đừng . Lúc chuyện , cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng sự tình đến nước , chúng chăng nữa cũng đều vô dụng mà thôi. Nha đầu, cha chỉ hỏi con một câu, con nghĩ thế nào về Thái Tử, cảm giác ?"

Tống Ngọc Tịch nhướng mày khó hiểu.

Tống Dật tiếp tục giải thích, : "Bây giờ Thái Tử vì con hành động lớn như , rõ ràng là ý đối với con. Phong hào huyện chủ bề ngoài là do Hoàng Thượng sắc phong cho con, nhưng kỳ thật đây là Thái Tử ban cho con. Hàm ý trong chuyện , nghĩ con thông minh như , thì khẳng định là hiểu rõ, như hiện tại con hãy cho cha , rốt cuộc con nghĩ như thế nào."

Tống Ngọc Tịch hít sâu một , cảm giác ở mặt cha mà thảo luận loại chuyện chút ngượng ngùng, nhưng sắc mặt Tống Dật nghiêm túc, nghiêm túc đến mức nàng cảm thấy hổ nếu trả lời lấy lệ, nàng khó xử hỏi một câu:

"Huyện chủ . . . Con có thể ?"

Tống Dật lắc đầu dứt khoát, : "Đây là Quân ban thưởng, thể !"

Tống Ngọc Tịch suy sụp, : "Vậy thì. . . Con cũng suy nghĩ gì. Bởi vì suy nghĩ của con căn bản quan trọng mà!"

Tống Dật nghiêm túc gật đầu: "Có thể như ."

Tống Ngọc Tịch: . . .

"Con nhận phần lễ dày như từ Thái Tử, thì từ nay về con chỉ là nữ nhi của Tống gia nữa, mà còn là Nguyệt Hoa huyện chủ phong ấp, địa vị vượt qua cả đích nữ trong phủ. Ở bên ngoài phủ, ngoại trừ công chúa và quận chúa, thì phận của con cũng hơn hẳn các thiếu nữ khác, về điểm , con định ứng đối như thế nào?" Tống Dật tiếp tục đưa nan đề cho Tống Ngọc Tịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-126.html.]

Tống Ngọc Tịch nhướng mày: "Ngài cảm thấy, con nên như thế nào?" Nàng đẩy vấn đề cho Tống Dật, nhưng Tống Dật tiếp tục đánh trả : "Không con , mà là con hỏi Thái Tử, con nên như thế nào! Bởi vì con nhận phần nhân tình của Thái Tử, thì từ nay về , Tống gia chúng chính là phe cánh của Thái tử, tuyệt đổi. Con hiểu ý nghĩa trong việc ?"

Tống Ngọc Tịch l.i.ế.m liếm hàm răng của , hít một : "Chẳng lẽ khi xảy chuyện , cha, ngài phe cánh của Thái tử?" Nói cách khác, ngoại trừ ủng hộ Thái Tử, ngài còn ủng hộ ai?

Tống Dật thẳng: "Vốn là trung lập, nhưng bây giờ thì ."

Tống Ngọc Tịch cái hiểu cái mà gật đầu, một lát mới hỏi Tống Dật một câu: "Vâng. Cho nên?"

Tống Dật tức giận, nha đầu thỉnh thoảng thông minh ? Làm đến lúc mấu chốt, giả bộ hồ đồ với ông hả? Sợ nàng hiểu lầm, nên ông thẳng:

"Cho nên, con nên cẩn thận hỏi Thái tử điện hạ một câu, con nên như thế nào mới với cái phận "Nguyệt Hoa huyện chủ" mà ban cho . Còn , con cần chi tiết về tình hình của con cho Thái tử điện hạ . Tuy nhiên những chuyện , đoán chừng điện hạ sớm , con thì cũng thế thôi! tóm , nhất định thận trọng từ lời đến việc , ?"

Mặc dù Tống Ngọc Tịch đang oán thầm trong lòng, nhưng cũng dám ở trước mặt Tống Dật. Sự đổi của Tiêu Tề Dự khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái, nàng thật sự thích từ lúc nào. Lúc nàng ở Uyển Bình, cũng xuất hiện ở Uyển Bình, hơn nữa còn mấy câu với nàng ở hội đèn lồng. Khi đó, trong lòng nàng vô cùng cảm kích , cảm thấy lương thiện duy nhất mà nàng gặp ở kiếp , vô duyên vô cớ nhặt xác giúp nàng, an táng cho nàng. Sự cảm kích , liên quan đến phận của , bất kỳ yếu tố gì khác ở bên ngoài. Lúc đó nàng thể trọng sinh trở về, cho nên thực sự âm thầm cầu nguyện ở trong, kiếp trâu ngựa cũng báo đáp ân nhân giúp nhập thổ.

thật ngờ tới nguyện vọng hề đơn giản chập thuận, lão thiên gia thật sự cho nàng trọng sinh, về để trả nợ! Hơn nữa còn dùng cách thức ... rốt cuộc mưu toan của Tiêu Tề Dự là như thế nào? Sao cần Thái Tử phi của ở kiếp , mà cứ đến dây dưa với nàng, còn phí tâm tư và sức lực lớn như ! Thoáng cái biến nàng từ một thứ nữ giẫm đạp, thành một huyện chủ cao cao tại thượng, áp đảo một đám quý nữ...

là nàng nên hỏi rõ một câu!

**

Bên trong Ninh Thọ Viện, Tống Dật hết chuyện xảy gần đây với Tần thị, nhưng trái Tần thị dường như cũng quá kinh ngạc! Chỉ thở một , :

"Lúc nha đầu mới về phủ, mơ hồ cảm thấy nàng chút đặc biệt, nhưng thật sự ngờ rằng, nàng phúc nhường . Mà còn là kỳ tích như , đến đột ngột như ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Dật đỡ Tần thị khỏi phòng lễ Phật, Tần thị xuống, Tống Dật : " ạ, con cũng ngờ tới. Lúc chỉ thầm nghĩ cho hai con nàng một chỗ an , tuy nhiên hai năm qua ngài cũng thấy đấy, nha đầu chính kiến, thủ đoạn, tầm của nàng vẻ vượt xa nữ tử hậu trạch thông thường. Nàng cũng từng che dấu ý bò lên của , nhưng điều lọt mắt , chính là nàng thật sự ."

Tần thị Tống Dật, thấy nụ nơi khóe miệng của Tống Dật vô cùng ôn hòa, một chút dáng vẻ của từ phụ ( cha hiền) rồi. Nghĩ đến mặc dù đứa con trai hơn bốn mươi tuổi, nhưng đây suy cho cùng vẫn giống như hài tử lớn, chuyện việc bao giờ suy xét đến tình cảm thể diện, từ đến nay cũng từng quan tâm đến chuyện trong phủ, lấy lý do là để việc quản gia công bằng, nhưng kỳ thật giống như một vị chưởng quầy chỉ tay năm ngón, cái gì cũng quản lý thì chẳng khác nào là cái gì cũng để tâm. Sở dĩ Tống gia đến đời của , phía hạt giống nào xuất sắc nhú , khả năng là cũng liên quan đến đại gia trưởng là , bọn nhỏ sự yêu mến từ phụ , sanh ở trong nhà phú quý, bước cửa là xe, ăn là thịt, mặc gấm vóc lụa là, cho nên tại cần vươn lên. con bé Tống Ngọc Tịch giống , từ nhỏ nàng chịu hết bao uất ức, mới dưỡng thành tính cách kiên nghị , tuy Lâm thị dưỡng dục nàng nhiều, nhưng cũng ảnh hưởng nhỏ đối với nha đầu .

: "Nếu như nàng , thì chúng cũng cần thêm cái gì cả. Huống chi, bây giờ Thái Tử lấy lòng như , là do thật sự ý đối với nàng, vẫn là tính toán khác, thì chúng còn rõ ràng, nên chỉ thể một bước một bước. Nha đầu là hạt giống , đây vẫn luôn cảm thấy tiếc cho phận của nàng, nhưng bây giờ nàng địa vị, thì xem xem nàng sẽ xử sự như thế nào! Bất luận Thái Tử hành động tiếp , thì vẫn nên để nàng học hỏi thêm, bây giờ thêm phận bàng , thì việc học thêm cũng sẽ luôn chỗ ."

Tống Dật gật đầu đồng ý: "Vâng. Mẫu đúng, còn quan sát thêm. Dù nàng còn nhỏ, phía Thái Tử cũng vội."

Tần thị , : "Con cũng thể nóng vội, chuyện còn , nên con tạm thời cũng chỉ thể coi như , cứ giả bộ ngốc ở mặt Thái Tử, trong nhà cũng đừng , nữ nhân trong hậu viện, lúc nào cũng quá mức rảnh rỗi đấy."

Tống Dật đương nhiên sẽ rêu rao khắp nơi, ông gật đầu, : "Con hiểu ý của mẫu , chính là thuận theo tự nhiên. Thế nhưng, cho dù con , thì mấy ngày nữa, ban thưởng và thánh chỉ từ trong cung cũng chính thức hạ xuống, trong phủ còn thể chuyện ? Mặc dù chút hổ, nhưng cũng đành chịu, con cũng chỉ thể theo ý tứ của Thái tử mà thôi. Chỉ thể với bên ngoại là Tịch tỷ nhi gặp Thần tiên ở trong mộng, thế nhân nhiều ngu , mặc dù ai thấy Quỷ Thần, nhưng tin ít, đích thật là một cái cớ ."

Tần thị giơ tay đánh Tống Dật một cái, chắp tay hướng về phía Tây niệm một câu Phật hiệu, Tống Dật gãi đầu, cũng lời mạo phạm Phật tổ, nên cũng học theo Tần thị, hướng về phía Tây niệm một câu Phật hiệu, còn thêm một câu: "Con sai , Bồ Tát chớ để ý."

Thế nhưng trong lòng cũng nghĩ như . Tần thị tin Phật, nhưng Tống Dật ông tin. Mà sự kính sợ của thế nhân đối với Phật tổ kỳ thật phần lớn là tới từ việc , bởi vì cho nên mới sợ hãi, sợ hãi khiến lo lắng, vì lo lắng mới tìm một chỗ dựa, đúng lúc , Phật tổ liền xuất hiện! Tin Phật đúng là khiến an tâm, an lòng ở đời quá nhiều, cho nên, phàm là chuyện lý do liên quan đến Phật tổ, thì cho dù nghi ngờ, thì cũng sẽ thẳng ! Đây lý do tại Thái Tử để cho Khâm Thiên Giám một ít lời suy đoán như .

Bởi vì Thái Tử sớm thấu nhân tâm, thế nào là thể tạo dư luận, áp chế dư luận, cho cả triều văn võ cho dù bất mãn ở trong lòng, cũng thực sự tìm lý do để phản bác, chỉ cần đoạt thắng lợi ngay lúc đó, Hoàng Thượng mở kim khẩu (miệng vàng), thì chuyện chắc chắn giải quyết .

Loading...