Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-07-18 13:58:36
Lượt xem: 337
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Kỷ Uyển Thanh bỏ , Kỷ Uyển Ninh vội vàng hô Kỷ Uyển Xuân : "Xuân tỷ tỷ, mau xem một chút, đừng để cho chuyện điên rồ."
Kỷ Uyển Xuân gật đầu, lập tức đuổi theo, Kỷ Uyển Ninh mới : "Ôi, vì chuyện , cũng cầu xin bao nhiêu , tuy nhiên việc hôn nhân vẫn là do Tam phu nhân định lúc , cũng nhận hôn thư . Bây giờ dựa theo ước định mà tới, ngay cả lão thái quân và mẫu của thiên vị thế nào chăng nữa cũng vô dụng."
Một vài cô nương thiện lương an ủi Kỷ Uyển Ninh vài câu, chỉ Tống Ngọc Tịch thì lạnh ở trong lòng. Bây giờ Tam phu nhân Chu thị từ đường, còn quản hôn sự của Kỷ Uyển Thanh chứ. Lúc , cho dù Kỷ gia chuyện của Bình Dương hầu, thì cũng là đang gặp rắc rối, bởi vì Nhị công tử Kỷ Du gây chuyện ở bên ngoài, suýt chút nữa đánh c.h.ế.t một học sinh, theo lý mà , thì sẽ khai trừ học tịch, mà học sinh khai trừ học tịch, thì sẽ thể tham gia khoa cử nữa. Mà Điền Phúc Châu, lão thái quân gả Kỷ Uyển Thanh, chính là Quốc tử tế tửu [1], chuyên quản lý những học sinh như Kỷ Du, vì cần cũng trong chuyện giao dịch gì.
[1] Quốc tử tế tửu: "Tế tửu" vốn chỉ trưởng lão tế rượu cho thần, dùng với nghĩa "trưởng". Quốc tử tế tửu là tên chức quan đầu Quốc Tử Giám, tức chỉ hiệu trưởng của ngôi trường .
Có lẽ Kỷ Uyển Ninh cũng là ca ca của phạm tội, cho nên nàng đương nhiên thể ở mặt nhiều như mà thẳng là ca ca của phạm tội, trong nhà để cho thứ nữ giải quyết, chuyện truyền ngoài cũng . Bây giờ Kỷ Hành cũng coi như thoát ly khỏi Kỷ gia, kỳ thi mùa xuân sang năm, cũng bất kỳ quan hệ gì với Kỷ gia. Kiếp Kỷ Uyển Thanh là Chu thị lôi lên kiệu, bởi vì Chu thị nịnh bợ Diêm thị, mà ở kiếp , mặc dù Chu thị tham gia , nhưng Kỷ Sóc xảy chuyện, phủ Bình Dương Hầu lâm khó khăn, nếu đúng lúc Kỷ Du khai trừ học tịch, thể tham gia khoa cử thì cũng coi như là bóp c.h.ế.t hi vọng của phủ Bình Dương Hầu, cho nên tình huống , Kỷ Du thể xảy chuyện, vì Kỷ Uyển Thanh vẫn gả cho Điền Phúc Châu, chỉ như mới thể giải quyết vấn đề do Kỷ Du gây chuyện ở bên ngoài.
Tống Ngọc Tịch tự chứng kiến sự ích kỷ của Kỷ gia, cho nên để Kỷ Du xảy chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ gả Kỷ Uyển Thanh .
"Ôi, Thanh khổ, mẫu của , đợi lúc xuất giá, sẽ cho nhiều thêm mấy rương đồ cưới, để cho nàng đến mức chịu ủy khuất khi tới nhà ." Kỷ Uyển Ninh còn ở đây trò mèo chuột, vài cô nương bên cạnh cũng theo nàng mà cảm thấy thương xót, khiến Tống Ngọc Tịch thể nổi.
Tống Ngọc Tịch nàng một cái, lên, : "Các ngươi cứ từ từ chuyện. Lúc nãy tổ mẫu bảo lát nữa tiền viện một chuyến, giờ cũng đúng lúc."
Các cô nương cáo biệt với nàng. Tống Ngọc Tịch khỏi viện nhỏ, nhưng hướng tiền viện, vốn nàng tránh quấy rầy, nên liền Vũ Đồng viện chuyện với Lâm thị một lát. Gần đây bụng bà lớn, buổi tối cũng thể ngủ ngon, tính tình cũng chút nóng nảy, cần thường xuyên ở bên khuyên giải.
lúc ngang qua Quan Ngư Đình, thấy tiếng rưng rức. Nàng dừng bước , để cho Thu Đồng và Thu Vân cùng nấp hòn non bộ, thăm dò một chút, hóa đúng là Kỷ Uyển Thanh và Kỷ Uyển Xuân chạy lúc . Chỉ thấy Kỷ Uyển Thanh đang nhào lòng Kỷ Uyển Xuân, thút thít, còn Kỷ Uyển Xuân vỗ lưng của nàng , :
"Đừng , tác dụng gì . Đây chính là phận của thứ nữ chúng , dù cũng còn là phu nhân tục huyền, còn thì ? Một thời gian nữa, khi Triệu thế tử cưới chính phòng phu nhân, lập tức sẽ gả cho rồi, chúng đời , cứ như thôi. Cho tới bây giờ thứ nữ luôn là đá kê chân cho khác."
Kỷ Uyển Thanh từ trong lòng Kỷ Uyển Xuân thẳng dậy, hít mũi : "Dựa cái gì mà chúng trờ thành đá kê chân cho ? Thứ nữ thì , tỷ thấy thứ nữ Tống Ngọc Tịch bây giờ sống như thế nào ? Trước đây nàng ở Kỷ gia chúng sống cuộc sống bằng heo chó, vô cùng thấp hèn, còn ăn đồ ăn trong chuồng ngựa, nhưng bây giờ thì ? Tỷ nàng mà xem, Tống gia là năm sáu cùng, hiện tại còn tới huyện chủ! Nàng ngay cả xách giày cho chúng cũng xứng, nhưng hiện tại thể chèn ép chúng , tất cả còn nịnh nọt nàng ."
Đến lúc , mà Kỷ Uyển Thanh vẫn quên so sánh với Tống Ngọc Tịch.
Kỷ Uyển Xuân thở dài, : "Muội đừng nữa. Nàng bây giờ là huyện chủ, để cho của Tống gia thấy thì hậu quả khó lường. Ta nghĩ vẫn nên cầu xin lão thái quân và phụ , thì chuyện còn cách khác."
"Còn cách nào chứ! Ta dập đầu đến sắp vỡ đến nơi , mà lão thái quân vẫn một mực khăng khăng cho rằng đây là hôn sự do Tam phu nhân định , nhưng Tam phu nhân từ đường một thời gian dài như rồi, chẳng lẽ bà định mối hôn sự nay từ khi mới mười hai, mười ba tuổi! Lão bà bà nhất định gả , thì còn có thể cách nào chứ!" Kỷ Uyển Thanh đến đây thì nước mắt trào , nhào trong lòng Kỷ Uyển Xuân rống lên.
Tống Ngọc Tịch khi suy nghĩ một chút, thì khỏi hòn non bộ. Kỷ Uyển Xuân vẫn còn đang thấp giọng an ủi Kỷ Uyển Thanh, thì đột nhiên trông thấy một bóng tiến đến đến, vô cùng kinh ngạc thốt lên: "Thất, Thất ?"
Kỷ Uyển Thanh đầu trông thấy Tống Ngọc Tịch, thì vội vàng đầu , lau nước mắt mặt, đó lạnh lùng Tống Ngọc Tịch, cho rằng nàng đến để xem trò vui.
Tống Ngọc Tịch để cho Thu Đồng Thu Vân canh giữ ở phía ngoài Quan Ngư Đình, còn như như , lên lan can. Kỷ Uyển Xuân cũng cảm thấy chút hổ, lúc Kỷ Uyển Thanh dường như còn vài câu Tống Ngọc Tịch, nàng bèn cắn môi tiến lên :
"Thất thứ tội, lúc nãy Thanh tỷ nhi hươu vượn. Trong lòng chúng đều bội phục bản lãnh của Thất , đại nhân đại lượng, nể phần tình nghĩa chúng từng sống chung một mái nhà, mà đừng so đo với chúng ."
Ánh mắt của Tống Ngọc Tịch chuyển từ Kỷ Uyển Xuân sang Kỷ Uyển Thanh, đột nhiên mở miệng một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-128.html.]
"Ôi chao, ngươi tại lão thái quân nhà ngươi và Hầu phu nhân gả ngươi cho Điền Phúc Châu ?"
Kỷ Uyển Thanh vốn mặt mày bí xị đầu chỗ khác, nhưng Tống Ngọc Tịch như , thì lập tức đầu nàng. Khuôn mặt thanh tú gầy nhiều so với lúc , đôi mắt hồng hồng, tràn đầy tơ máu, có lẽ gần đây thường xuyên lớn, màu môi cũng nhợt nhạt, chút nhếch nhác. Tống Ngọc Tịch dường như thấy bản ở kiếp từ nàng , cảm giác bất lực vận mệnh, vô cùng quen thuộc.
Tống Ngọc Tịch cũng chuyện, cứ như mà Kỷ Uyển Thanh, đợi nàng lên tiếng đặt câu hỏi với . Trong lòng Kỷ Uyển Thanh vô cùng thấy tò mò, thật sự nàng vì lão thái quân nhất định để nàng gả cho Điền Phúc Châu. nàng mở miệng hỏi Tống Ngọc Tịch, vì cảm thấy nếu nàng như thì thật giống như nhận thua Tống Ngọc Tịch . Nàng đánh cược rằng cho dù hỏi, thì Tống Ngọc Tịch cũng sẽ cho nàng .
, Kỷ Uyển Thanh tính toán sai. Bản Tống Ngọc Tịch là tránh phiền phức nên mới trốn , hơn nữa cũng gì việc gấp, cho nên mới rảnh rỗi phí phạm thời gian với các nàng ở chỗ . Nàng cúi đầu móng tay, đầu cá hồng Quan Ngư Đình, tư thái vô cùng nhàn nhã. Kỷ Uyển Xuân đẩy Kỷ Uyển Thanh một cái, liếc mắt nàng hiệu, ý là để Kỷ Uyển Thanh bắt lấy cơ hội . Hôm nay Tống Ngọc Tịch là huyện chủ, lưng là cả phủ Trấn Quốc công. Nếu như nàng chịu mặt Kỷ Uyển Thanh vài lời, thì khi chuyện của Kỷ Uyển Thanh lẽ còn thể xoay chuyển.
Dường như Kỷ Uyển Thanh cũng hiểu ý tứ của Kỷ Uyển Xuân. Nàng cúi đầu xuống, hít sâu một , từ từ buông xuống sự hiếu thắng trong lòng, kỳ thật nàng cũng hiểu, cho dù cậy mạnh như thế nào, thì cũng đổi sự thật là nàng thua. Nàng ganh đua khí thế với Tống Ngọc Tịch, thua đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là, bởi vì ganh đua khí thế mà hủy cả cuộc đời của .
Nàng lập tức tới mặt Tống Ngọc Tịch, hai đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống. Hành động của nàng , Tống Ngọc Tịch cũng ngờ tới, nên vội vàng lên, đỡ cánh tay của Kỷ Uyển Thanh. Khóe miệng Kỷ Uyển Thanh run rẩy, khi do dự một lúc, mới mở miệng :
"Xin cho , ? Ta thật sự. . . gả cho lão đầu , tình nguyện c.h.ế.t , cũng nguyện ý gả cho lão !"
Tống Ngọc Tịch đỡ nàng lên, cho nàng xuống lan can. Kỷ Uyển Xuân thấy Kỷ Uyển Thanh cũng hề vặn vẽo, thì cũng thoáng yên tâm, theo xuống lưng Kỷ Uyển Thanh, lắng Tống Ngọc Tịch :
"Kỷ gia sở dĩ nhất định để cho ngươi gả cho lão nam nhân Điền Phúc Châu , là bởi vì Kỷ Du phạm tội! Nếu ngươi gả cho Điền Phúc Châu, thì học tịch của Kỷ Du lập tức giữ . Kỷ Du hiện tại là hi vọng của phủ Bình Dương Hầu, bọn họ còn đang hi vọng sẽ đạt kết quả kỳ thi mùa xuân năm , thể để cho gặp chuyện may lúc ? Cho nên mới gả con gái cho Điền Phúc Châu, mà may, đó chính là ngươi!"
Kỷ Uyển Thanh lúc đầu còn cảm thấy hoang mang, như một lúc lâu , trong mắt liền lộ tia hiểu rõ, nàng nhíu mày :
"Kỷ Du. . . phạm tội gì?"
Tống Ngọc Tịch nhướn mày : "Nếu như đúng như lời đồn đãi, thì đánh gãy tay chân của tiểu nhi tử Thành môn lang [1] Trương gia! Thành môn lang dù gì cũng là quan thứ lục phẩm, đương nhiên là chịu buông tha. Chuyện ồn ào đến chỗ Điền Phúc Châu, mà Điền Phúc Châu vẫn luôn đè xuống đưa phán quyết, cho nên... ngươi hiểu ?"
[1] Thành môn lang: quan võ phụ trách quân lính canh giữ cửa thành
Chân tướng thật sự đáng kinh ngạc. Kỷ Uyển Xuân che miệng, sợ kêu tiếng, còn Kỷ Uyển Thanh khi những thứ , thì dần dần tỉnh táo , thấy Tống Ngọc Tịch tiếp tục :
"Cho nên, nếu ngươi gả cho Điền Phúc Châu, thì cầu lão thái quân và Hầu phu nhân cũng sẽ vô dụng thôi. Hai họ chỉ ước gì ngươi gả càng sớm càng , như học tịch của Kỷ Du sẽ đảm bảo, mà sống c.h.ế.t của ngươi, bọn họ cũng thèm quan tâm ."
Tống Ngọc Tịch cũng quá kiên nhẫn, để thể dành thời gian an ủi Kỷ Uyển Thanh, mà nàng chỉ trực tiếp rõ quan hệ lợi hại cho nàng thấy. Kỷ Uyển Thanh chằm chằm Tống Ngọc Tịch, ánh mắt hừng hực như lửa, chỉ thấy nàng :
"Đều tại ngươi, hại mẫu của từ đường, nếu như mẫu của còn ở, thì bà nhất định sẽ để cho gặp chuyện ." Khi nàng những lời , bất kỳ hận ý nào, chỉ phảng phất giống như đang trần thuật một sự thực, ánh mắt Tống Ngọc Tịch, cũng chứa chút phẫn hận nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ thấy Tống Ngọc Tịch câu môi : "Tam phu nhân? Đừng đùa chứ, ngươi có lẽ nên cảm tạ sớm đưa bà từ đường đấy. Nếu bà còn ở đây thì cho dù trói ngươi đưa lên kiệu hoa, bà cũng sẵn lòng đấy! Ngươi đúng là cực kỳ hồ đồ, thực sự cho rằng là đích nữ của tam phòng ? Tam phu nhân mẫu của ngươi, ngươi là thứ nữ của bà , bà thể đối với bất kỳ ai, nhưng cũng sẽ đối với ngươi ! Trong mắt bà , ngươi chính là nghiệt chủng của nữ nhân đoạt nam nhân của bà , cũng chỉ ngươi coi bà là mẫu , còn bà âm thầm chế nhạo ngươi như thế nào kìa!"
Đôi mắt Kỷ Uyển Thanh đột nhiên đong đầy nước mắt, nhưng nàng vẫn quật cường để nước mắt rơi xuống, một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi :
"Ngươi bậy!"
Tống Ngọc Tịch , trong lúc nhất thời nàng khó tiếp nhận chuyện . Ở kiếp , cho đến mấy năm khi gả cho Điền Phúc Châu, nàng vẫn còn buồn bực tự hỏi, vì mẫu của tàn nhẫn với chính như .