Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-07-19 07:30:23
Lượt xem: 291
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Ngọc Tịch từ phía giường , Thu Đồng nhường chỗ cho nàng xem, quả nhiên thấy trong viện mưa ngừng mây đen gió lớn, đao quang kiếm ảnh, mà đám hộ vệ của phủ Trấn Quốc Công giống như là say rượu, cả đám lắc lắc đầu, chuyện gì xảy , Tống Ngọc Tịch cũng cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi:
“Bọn họ chuyện gì ?” Buổi tối cũng ăn giống như chúng , khẳng định cũng dùng ngân châm thử qua, chúng việc gì, tại bọn họ chuyện .”
Thu Đồng lắc đầu, trả lời: “Nô tỳ cũng chuyện gì xảy , lẽ cũng do ẩm thực vấn đề, tiểu thư, vẫn nên trốn ở phía , đợi lát nữa sẽ đánh yểm hộ, để cho Thu Vân dẫn và di nương chạy trốn, nhất nên tìm một chỗ giấu di nương , bên ngoài trời mưa, di nương chạy bao xa.”
Tống Ngọc Tịch nàng một chút, Lâm thị từ phía , Mai Tường và Triêu Nhan cũng vẻ kinh hoảng. Tống Ngọc Tịch xung quanh, phát hiện một cửa sổ, lúc nàng ở giường qua, phía cửa sổ là vườn hoa, nếu là leo ngoài...
Đang nghĩ đến vấn đề đấy, thì chợt thấy tiếng gõ bên ngoài cửa sổ, giọng của Quế ma ma cũng vang lên ngay đó, bà :
“Thất tiểu thư, Thất tiểu thư, mau mở cửa sổ .”
Tống Ngọc Tịch chạy tới cửa sổ, mở cài cửa , Quế ma ma dò xét , vẫy tay với các nàng, : “Lão phu nhân để đến gọi , nên chạy trốn từ cửa sổ thôi, của chúng dường như chống đỡ bao lâu nữa, chờ những đó g.i.ế.c thì sẽ kịp nữa.”
Tống Ngọc Tịch liên tục gật đầu, đó để Mai Tường leo qua , và Triều Nhan ở phía nâng Lâm thị lên, tiên đón Lâm thị từ cửa sổ ngoài, chờ khi bà bình tiếp xuống đất, Tống Ngọc Tịch mới xoay ngoài. Thu Đồng bảo Thu Vân theo , còn nàng sẽ canh giữ ở trong phòng để đánh yểm hộ cho , chờ khi tất cả ngoài, Thu Đồng mới xoay một cái, khi khỏi cửa sổ, còn cẩn thận đóng cửa sổ .
Tần thị ở đầu vườn hoa chờ các nàng, đầu tiên bà hỏi Lâm thị: “Ngươi cảm thấy thế nào? Còn thể ?”
Lâm thị nâng bụng, thở dốc một chút, : “Chắc vẫn thể ạ. Tạm thời còn cảm thấy chỗ nào thoải mái.”
“Chúng chạy về phía đầu , đầu nhiều núi giả, đến lúc đó nếu ngươi thật sự chạy nổi, thì cùng Tịch tỷ nhi trốn ở trong núi giả, sẽ mang theo , tiếp tục chạy về phía , dẫn bọn họ .”
Tuy rằng Tần thị từng trải qua sóng gió, nhưng rốt cuộc cũng thường xuyên gặp chuyện ám sát, cũng may bà đủ bình tĩnh, lúc cũng tự loạn trận cước, dẫn theo Lâm thị và Tống Ngọc Tịch chạy tới núi giả, Thu Đồng ở phía kêu to:
“Chạy , bọn họ tiến phòng .”
Tống Ngọc Tịch đầu thoáng qua, thì thấy Thu Đồng bắt đầu giao thủ với một hắc y nhân, tình huống vô cùng nguy cấp, một hắc y nhân nhảy từ cửa sổ, còn bay xuống từ nóc nhà. Lâm thị chạy một lúc, thì kêu lên một tiếng, Tống Ngọc Tịch vội vàng dừng hỏi bà , Lâm thị ôm bụng thở dốc, vẻ chút , bà đẩy Tống Ngọc Tịch : “Con mau chạy , đừng để ý đến .”
Ánh đao đợi bọn họ xong, bổ qua, Thu Đồng Thu Vân sức ngăn cản cho các nàng, ngay cả lão Lưu cũng đuổi theo lên núi, bảo vệ các nàng. Tống Ngọc Tịch đỡ Lâm thị dậy, Lâm thị cắn răng kiên trì thêm vài bước, Tần thị cũng qua dìu Lâm thị, nhưng ánh đao càng vây quanh tấn công Tần thị nhiều hơn, may mắn là Quế ma ma và hai ma ma khác đều võ công, tạm thời còn thể chống đỡ một chút, nhưng từ thế công mà suy xét, thì Tống Ngọc Tịch cũng thể , sự kiện ám sát là nhằm ai.
Không hướng về phía nàng và Lâm thị, mà là hướng về phía Tần thị!
Tần thị tựa hồ cũng ý thức vấn đề , hô lên với Tống Ngọc Tịch: “Mục tiêu của bọn là , các con mau !”
Lâm thị lắc đầu, : “Không , thể bỏ , công gia, cách nào giải thích với công gia ! Đừng đỡ , qua đỡ lão phu nhân chạy mau, dẫn theo sẽ liên lụy!”
Tống Ngọc Tịch khó xử, mà lúc thì cũng dễ dàng như , thích khách bao vây các nàng. Lâm thị, Tần thị và Tống Ngọc Tịch Thu Đồng Thu Vân những võ công vây quanh ở giữa, nhưng một cánh tay của Thu Đồng thương, đùi Thu Vân cũng vết thương, hai là nha , ngày thường binh khí, lúc liều c.h.ế.t chiến đấu với khác, liền chịu thiệt thòi lớn.
Ngay lúc mấy xác định đêm nay tất c.h.ế.t thể nghi ngờ, thì nóc nhà đột nhiên bay một hàng hộ vệ mặc áo bạc quần bạc, tay cầm trường thương. Sau khi nhảy xuống, hề chần chừ, mặt đối mặt b.ắ.n c.h.ế.t mấy mặc quần áo đen che mặt, tạo một lỗ hổng trong vòng vây công. Sau đó phía nhanh tiến từ lỗ hổng, bảo vệ nhóm nữ quyến ở giữa, bọn họ cầm trường thương, hắc y nhân dám tiến lên, kẻ dẫn đầu kinh hãi kêu lên:
“Là Long Kỵ Vệ, mau rút lui!”
Theo một tiếng , hắc y nhân tan tác như chim muông, Long Kỵ Vệ b.ắ.n từng cây trường thương, một ngoại lệ, b.ắ.n hầu hết hắc y nhân chạy trốn rơi xuống mặt đất. Long Kỵ Vệ nhanh khống chế cục diện, dẫn đầu tới mặt Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch , trong lòng lập tức thả lòng, Tiêu Tề Dự một ltrang phục Long Kỵ Vệ, vũ bất phàm xuất hiện mặt nàng. Chưa từng một lúc nào, mà Tống Ngọc Tịch cảm thấy Tiêu Tề Dự giống như vị thần, từ trời giáng xuống, là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn như bây giờ.
“Không thương chứ.”
Chàng hỏi, lên nàng từ xuống .
Lúc Tống Ngọc Tịch mới phản ứng , hiện tại là thời điểm hoa si, nên vội vàng : “Ta thương, nhưng dường như nương động thai.”
Tiêu Tề Dự qua Lâm thị chút tái nhợt, vọng về phía :
“Người , mau đỡ phu nhân , thái y theo cùng ?”
Bùi Thao trả lời: “Lúc xuất phát, để cho dẫn theo cùng, hiện tại hẳn là đến.”
Tần thị phối hợp với Bùi Thao đỡ Lâm thị thiền phòng, trong đình viện xác c.h.ế.t chồng chất, hòa thượng trong chùa cũng ít mặt đất. Sau khi tiến sương phòng, quả nhiên thấy thái y vội vàng hoảng hốt chạy tới. Đầu tiên là Lâm thị, khi Lâm thị xuống, sắc mặt liền thoáng hồng hào hơn một chút, thái y khi bắt mạch, :
“Thai khí động một chút, nhưng may mắn sẽ mau định thôi, thể chất của phu nhân , hẳn là gì đáng ngại, đợi lát nữa sẽ kê hai loại thuốc dán an thai uống mấy ngày, cũng gì đáng ngại.”
Nghe thái y như , tâm trạng treo lơ lửng của Tống Ngọc Tịch và Tần thị mới buông xuống.
Lúc Tần thị mới tới Tiêu Tề Dự, quỳ xuống hành lễ. Tiêu Tề Dự vội vàng nghiêng sang một bên, cúi về phía , đỡ Tần thị dậy, : “Lão phu nhân cần đa lễ.”
“Hôm nay điện hạ cứu giúp, một nhà lão mới thể sống sót, phần đại ân đại đức , lão chính là dập một vạn cũng là chuyện nên .” Sau khi Tần thị nâng lên, thì như .
Tiêu Tề Dự khoát khoát tay: “Không , cần cần. Ta cũng là... À... là ngẫu nhiên ngang qua đây, thuận tiện cứu các , lão phu nhân cần để ở trong lòng.”
Tần thị trận thế bên ngoài của , tỏ vẻ hoài nghi với cách 'ngẫu nhiên ngang qua đây' của , ánh mắt chuyển đến Tống Ngọc Tịch, :
“ , phần tình , để cho khác nhớ kỹ mới .”
Tiêu Tề Dự lời ý ám chỉ của Tần thị chọc , lúc Tống Ngọc Tịch đầu , cũng che giấu, với bà, : “Không cần ai nhớ, mà là chuyện nên .”
Nói xong, liền về phía Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch thấy ở mặt Tần thị cũng hề ý kiêng kị, thì khỏi trừng mắt , nàng tới mặt Tần thị, :
“Con, con xem Thu Đồng và Thu Vân .”
Tần thị gật đầu: “Đi . Hai nha đầu , trong lúc nguy cấp, liều mạng che chở cho chủ tử. Chỉ là là hai đứa nó cư nhiên thủ như , còn phu xe của con nữa, mỗi đều là cao thủ thủ bất phàm, thâm tàng bất lộ đấy.”
Mặt Tống Ngọc Tịch đỏ bừng lên, tại mấy ở bên cạnh nàng, thì nam nhân mặt nàng là rõ nhất, nàng cúi đầu : “Vâng, đều võ công. Con, con . Thuận tiện xem, bên ngoài tra xét thế nào .”
Nói xong liền cúi đầu phúc với Tiêu Tề, đó liền đỏ mặt ngoài. Tiêu Tề Dự thấy nàng , ánh mắt vẫn đuổi theo lưng nàng, cho đến khi thấy mới dừng , đầu , thấy Tần thị như như chằm chằm , khiến cũng cảm thấy chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi, chút tự nhiên.
Tần thị tự rót cho một chén , đưa tới mặt, : “Đã bận rộn cả đêm, điện hạ mời uống.”
Tiêu Tề Dự vội vàng tiếp nhận, : “Không dám nhận dám nhận, mời lão phu nhân uống .”
Hai một phen đùn đẩy từ chối, Bùi Thao ở một bên thấy , thì chút . Thái tử nhà biểu hiện quá rõ ràng ?
Còn 'thuận đường qua đây', ai hơn nửa đêm mà ngủ, ăn mặc chỉnh tề qua chùa hả? Kiếm cớ cũng kiếm cái cớ nào khiến tin tưởng một chút!
Chương 146 -
Hồn của Tiêu Tề Dự kỳ thật bay ngoài theo Tống Ngọc Tịch , chỉ là ngại Tần thị ở đây, mới dám quá mức, mặc trưởng bối luôn cẩn trọng hơn một chút. Cầm chén cùng Tần thị ở một bên ghế, thái y còn đang kê đơn cho Lâm thị, còn Lâm thị thì tựa đệm, bụng nhô cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-144.html.]
Tần thị vị công tử hết tới khác, bất luận là mặc xiêm y gì, thì đều thể hiện khí chất quý phái trời sinh, dung mạo xuất chúng, từ phương diện ngoại hình thì cùng xứng đối với Tịch tỷ nhi.
"Khụ. "Tần thị ho khan một tiếng, Tiêu Tề Dự liền buông chén xuống bà, Tần thị châm chước một chút, : "Điện hạ mấy năm gần đây, ít hành động vĩ đại lợi cho đất nước, thật sự là may mắn của con dân Tiêu quốc .”
"Ồ, đấy đều là việc nên , lão phu nhân đừng như ." Tiêu Tề quy quy củ củ đáp .
Dáng vẻ nhẹ nhàng nhỏ giọng chuyện, cho Tần thị càng cảm hảo cảm đối với vị thái tử điện hạ tài đức vẹn .
"Mấy ngày cung yết kiến nương nương, còn cùng nương nương đến chuyện điện hạ, đừng trách nhiều lời, nhưng điện hạ sớm trưởng thành, cũng nên cưới vợ sinh con, đặt nền móng vững chắc cho hoàng thất. Mỗi nương nương đến việc , đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, điện hạ đối với việc cảm thấy như thế nào, cũng thể... kéo dài thêm nữa.”
Tiêu Tề Dự ngước mắt Tần thị, nghĩ tới bà sẽ trực tiếp thẳng với chuyện . lúc đang chờ một cơ hội, liền đoan chính thẳng dậy, với Tần thị:
"Lão phu nhân xin đừng ngạc nhiên, mặc dù trưởng thành lâu, vẫn cưới vợ, nhưng trong lòng thích hợp, chỉ là nàng hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, chờ qua hai năm nữa, khi nàng cập kê, đương nhiên sẽ tới cửa cầu . Lão phu nhân xưa nay thường cung bạn với mẫu hậu, phận ngài tôn quý, cũng thích hợp khuyên mẫu hậu để bà chọn cho những mà bà thích.”
Tần thị sự thành thật của vị thái tử điện hạ cho choáng váng, một hồi lâu, Tiêu Tề Dự thấy bà lời nào, bổ sung thêm:
"Vốn những lời cũng nên để lão phu nhân , chỉ là tính cách mẫu hậu tương đối bướng bỉnh, bình thường nếu ở bên bà khuyên nhủ một chút, thì bà luôn nghĩ đến chuyện , lúc càu nhàu nhiều, động một chút thì tâm tư quá sâu, cố ý thiết với bà . Ngài cũng , ngày thường bao nhiêu bận rộn, thời gian cố ý chơi tâm tư với bà chứ. Ngẫu nhiên vài câu, thì mỗi đều vì bà vui mà kết thúc, cho nên cũng thể nhiều thêm cái gì.”
Tần thị nghĩ tới bà chỉ mở miệng một câu, vị điện hạ thật sự lảm nhảm việc nhà với bà, khi sửng sốt một lát, mới kịp phản ứng :
"À, , nương nương cũng hy vọng điện hạ bồi bà nhiều hơn, mà, ai hy vọng hài tử của thiết gần gũi với chứ."
Tiêu Tề Dự ở mặt Tần thị thật sự cảm thấy giống như một đứa cháu trai, Tần thị một loại khí chất khoẻ mạnh minh mẫn, bất kể là tư duy lời cử chỉ, đều một loại khí phách khiến tin phục, khí thế chỉ lộ ở những bề xử sự công bằng, cho Tiêu Tề Dự nguyện ý cùng với bà một chút lời trong lòng của .
Huống chi, còn ý cưới tôn nữ nhà bà, dù cũng dỗ dành lão nhân gia vui vẻ mới .
"Mẫu hậu cận, còn thật sự , bà đây là hy vọng mù quáng theo lời bà, bà cái gì đều , như bà liền vui vẻ, nhưng một ý kiến của bà rõ ràng là đúng, cho nên thể theo ý bà, thế là bà là thiết, nào cái đạo lý cận nào như chứ, ngài thấy đúng ?”
Tần thị vị điện hạ dám chọc cho bật , sự sợ hãi do một màn kinh hồn tán đảm lúc , tựa hồ chút giảm bớt, đột nhiên ý thức đứa nhỏ , là cho bà bình hơn, vui vẻ hơn một chút, vì mới thể những điều để trêu chọc ư?
Sau khi nở nụ , Tần thị cũng tiếp tục gì với Tiêu Tề Dự nữa, bởi vì tiếp nữa, thì sẽ đến bí mật trong cung, bà là thần phụ, một lời, Thái tử điện hạ thể , nhưng còn bà trong lòng cho dù , cũng thể miệng.
Tiêu Tề Dự tràn đầy thoả mãn Tần thị nở nụ , trong lòng cũng sinh một loại tình cảm lâu . Người hiền lành hòa ái thể lắng những lời giống như Tống lão phu nhân, còn một , đó chính là cựu hoàng hậu nuôi lớn , kỳ thật trong lòng hẳn là cảm thấy tiền hoàng hậu mới là mẫu của .
Tần thị cũng hiểu ý tứ của Tiêu Tề Dự, đương kim hoàng hậu so với tiền hoàng hậu đích thật kém hơn nhiều, việc càng thiên về tình cảm cá nhân của bà , quyền lợi trong tay cũng lớn như tiền hoàng hậu, bởi vì trong lòng hoàng đế, hoàng hậu của bà là để phù hợp với sự tồn tại của Thái tử nên mới tăng lên, bốn chữ mẫu bằng tử quý , chính là đương kim hoàng hậu nương nương. Cũng lẽ vì điểm , cho nên trong lòng Hoàng hậu nhiều bất an, bà sợ bất cứ lúc nào cũng hạ xuống, cho nên mới liều mạng để cho Thái tử cận với bà , Thái tử lời bà , thế nhưng, càng càng hỏng, Thái tử sớm là đứa bé năm sáu bảy tám tuổi, suy nghĩ của , từ nhỏ học chính là thuật đế vương. Đối với các loại lung lạc của Hoàng hậu, thật sự mắt, nhưng hết tới khác hoàng hậu hề tự giác, từ đầu đến cuối vẫn luôn là tự tự chịu.
Những chuyện , những thường xuyên cung yết kiến như bà, ít nhiều cũng thể phát hiện một ít.
Hai đang chuyện, Quế ma ma cùng Bùi Thao liền tiến , Quế ma ma thần sắc ngưng trọng, :
"Điện hạ, lão phu nhân, tra , là dầu thắp vấn đề, trong phòng ngài cùng tiểu thư và di nương đều dùng dầu thắp mang từ trong phủ . Ta còn Tôn ma ma, Lý ma ma, ngủ chung một gian với ngài, còn Thu Đồng Thu Vân, Mai Tường Triều Nhan là ngủ chung một gian với tiểu thư và di nương, cho nên, những chúng đều trúng mê dược , nhưng trong sương phòng của các thị vệ dùng dầu vừng từ trong tay tiểu sa di, chỉ là chủ trì cũng gọi tất cả tiểu sa di chùa qua một , cũng tìm đưa dầu thắp , thể thấy là trăm phương ngàn kế tính toán kỹ lưỡng, sớm âm mưu.”
Tần thị nhớ tới những lúc , trầm giọng : "Mục đích của những đó là , bọn họ từ đầu đến cuối g.i.ế.c là .”
Quế ma ma gật đầu, chứng thực lời Tần thị : "Vâng, nô tỳ cũng cảm thấy những đó đều ý , đều là nhằm lão phu nhân.”
Tiêu Tề Dự tới : "Chuyện giao cho điều tra , sẽ bắt màn.”
Giọng của Tống Dật vang lên ở bên ngoài: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Đi dâng hương thôi, mà tập kích hả?”
Ông tức giận đùng đùng xông , thấy Tần thị và Tiêu Tề Dự chung một chỗ, thì ngẩn , đó mới hành lễ với Tiêu Tề Dự, đó gì, xoay về phía giường trúc, nắm lấy tay Lâm thị, :
"Cảm giác thế nào? Không thoải mái ở ? Tuyệt đối đừng chịu đựng, ?”
Lâm thị dựa gối đầu, chút buồn ngủ, thấy trong lời của Tống Dật lộ khẩn trương, liền gật đầu, : "Thiếp , ngài đừng khẩn trương. Điện hạ mang theo thái y đến, bắt mạch, là cũng gì đáng ngại, chỉ cần uống vài đơn thuốc an thai là .”
Tống Dật vẫn yên lòng, thái y ở bên cạnh một , đó lấy phương thuốc từ xuống vài , xác định vấn đề gì, mới trở bên giường Lâm thị, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trán của Lâm thị, bộ dạng thật giống như là đối diện với một trân bảo tuyệt thế .
Ánh mắt Tiêu Tề Dự rơi bọn họ, cuối cùng mới hiểu câu bên ngoài đồn đãi Trấn Quốc Công gặp hồ ly tinh, rốt cuộc là ý gì. Ai thể nghĩ đến Tống Dật lưu luyến bụi hoa lúc , sẽ chuyên sủng một nữ nhân nhiều năm như , hơn nữa phận của nữ nhân còn đặc biệt.
Tống Ngọc Tịch Thu Đồng Thu Vân xong, lúc trở về, cũng thấy Tống Dật tới, cũng quấy rầy bọn họ, mà qua với Tần thị:
"Thu Đồng Thu Vân, còn Tôn ma ma, Lý ma ma đều thương, cánh tay Tôn ma ma còn c.h.é.m một vệt dài, lẽ chăm sóc mấy ngày.”
Tống Ngọc Tịch ước lượng chiều dài với Tần thị, Tần thị cũng thở dài một , : "Lúc nhờ mấy các nàng thề c.h.ế.t bảo vệ, chúng mới thể chống đỡ đến khi điện hạ đến cứu viện, mạng của đám chúng đều là do điện hạ cứu, con lời cảm ơn với điện hạ, cho , cho phép quy củ.”
Tần thị nhất định là thấy Tống Ngọc Tịch khi tiến , chào hỏi Tiêu Tề Dự , cảm thấy Tống Ngọc Tịch đối với Tiêu Tề Dự thái độ quá mức tùy ý, bà thấy thì cũng coi như xong, nhưng nếu thấy mà , thì đó chính là vấn đề của bà.
Tống Ngọc Tịch le lưỡi một cái, đó về phía Tiêu Tề Dự, chỉ thấy đó cũng đang ung dung , Tống Ngọc Tịch mới qua, cung kính phúc hạ thể với Tiêu Tề Dự, :
"Hôm nay đa tạ điện hạ cứu cả nhà chúng , tổ mẫu, di nương còn cha , cảm ơn ân cứu mạng của điện hạ."
Tiêu Tề Dự đỡ cô dậy, : "Ta mấy các nàng cảm ơn , cũng vì họ mà đến.”
Tống Ngọc Tịch trừng mắt Tiêu Tề Dự, trong mắt như toé lửa, khóe mắt liếc sang bên cạnh, thấy Tần thị hình như thấy câu , thì lúc mới yên lòng , chỉ chỉ bên ngoài với Tiêu Tề Dự, đó mới :
"Lúc ở bên ngoài thấy một chỗ, cảm thấy kỳ quái, điện hạ nếu rảnh rỗi, thì thể theo ngoài xem một chút ?"
Tiêu Tề Dự tự nhiên cầu còn , hai lời liền cửa, Tống Ngọc Tịch thở phào nhẹ nhõm, theo ngoài.
Bên ngoài đình viện Long Kỵ Vệ cùng tăng nhân xử lý, phương trượng chủ trì cũng theo phía thái y để chữa trị cho thương. Tống Ngọc Tịch cùng Tiêu Tề Dự qua hành lang, tới một tấm bia đá, Bùi Thao thấy bọn họ dừng bước, thức thời lui phía , nhường chỗ trống cho bọn họ.
Tống Ngọc Tịch thấy bốn phía , mới với Tiêu Tề Dự:
“Chàng thể đừng mập mờ như ngay ở mặt nhà , bọn họ thấy , thì ảnh hưởng ! Quay về, giải thích cả buổi đấy.”
Tiêu Tề Dự nàng ánh trăng, tóc mai chút buông lỏng, nhưng che giấu gương mặt càng lúc càng tươi sáng xinh của nàng, tự chủ vươn tay, Tống Ngọc Tịch hoảng sợ, theo bản năng co rụt về phía , chỉ thấy Tiêu Tề Dự rút mấy cây cỏ dại và hai lá cây từ đầu nàng, Tống Ngọc Tịch mới ngượng ngùng cúi đầu, chỉ Tiêu Tề Dự Nói:
"Giải thích cái gì chứ! Chỗ cha và tổ mẫu nàng đều ngầm giải thích qua mấy , bọn họ khẳng định đều cả . Nàng thấy tổ mẫu nàng cho phép nàng và ngoài gặp riêng ?”
Tống Ngọc Tịch trừng lớn đôi mắt sáng ngời như trời mà , miệng khẽ há hốc trông vô cùng ngốc nghếch đáng yêu, Tiêu Tề Dự nhất thời nhịn , liền cúi xuống: Hôn lên cánh môi nàng như chuồn chuồn lướt nước, Tống Ngọc Tịch ngây ngốc , giống như kịp phản ứng . Tiêu Tề Dự cũng khách khí với nàng, nếu nàng cự tuyệt, cứ tiếp tục là .
Vân Mộng Hạ Vũ
Một tay nâng cằm của Tống Ngọc Tịch lên, chậm rãi tiến gần đến.
Ánh trăng màu bạc chiếu xuống, lộ bóng cây, chiếu sáng cặp đôi định tình ánh trăng.