Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-07-16 12:31:17
Lượt xem: 426
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng chạp nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc mà đến năm mới.
Năm mới của Nguyệt Dao Uyển thể quá mức tươi vui, thế nhưng ngược cũng điểm . Bởi vì lễ mừng năm mới Kỷ Hành thể quang minh chính đại đến Nguyệt Dao Uyển.
Hắn mang cho Kỷ Uyển Diễm và Lâm thị mấy thước vải tơ lụa sáng màu, còn một chút trang sức vòng cổ hiện đang thịnh hành, đầu tiên mang những thứ đó đưa hậu viện, đó mới tiến từ cửa chính. Sau khi thỉnh an lão thái quân ở chủ viện xong, mới đến thẳng Nguyệt Dao Uyển.
Kỷ Hành thấy khí sắc Lâm thị lên nhiều, trong lòng thấy an ủi, báo cho Lâm thị việc báo danh kỳ thi mùa xuân. Lâm thị xong, ngược quá nhiều kích động, chỉ là trịnh trọng với Kỷ Hành:
"Nếu như con nắm chắc thì hẵng khảo thí, nếu , thì tạm hoãn khảo thí ."
Kỷ Uyển Diễm cũng hiểu ý tứ của Lâm thị, bởi vì nếu như Kỷ Hành khảo thí mà đỗ, ngược sẽ dẫn tới sự chú ý của Kỷ gia, lúc đó họ thể vụng trộm mấy điều mờ ám, nhưng nếu đỗ tú tài thì tình huống sẽ hơn một chút, bởi vì đỗ tú tài tương đương với việc tên trong trường thi Lễ bộ, nên Kỷ gia thu thập Kỷ Hành cũng sẽ phiền toái hơn nhiều.
Kỷ Hành nghiêm túc gật đầu, : "Mẫu yên tâm, nhi tử lòng tin thể thi đỗ."
Lâm thị lúc mới yên tâm, Kỷ Uyển Diễm bên cạnh mời Kỷ Hành ăn điểm tâm, Kỷ Hành vuốt vuốt đầu , hai , Lâm thị bỗng nhiên với Kỷ Hành:
" , đừng quên viếng mộ phụ con."
Kỷ Hành ăn điểm tâm, liên tục gật đầu, : "Dạ, con quên, đợi một lát nữa con ngay."
Kỷ Uyển Diễm cũng hiếu kỳ, : "Nương, con có thể cùng ca ca ?"
Cho dù Kỷ Uyển Diễm quá nhiều ấn tượng với phụ , thế nhưng chỉ bằng phần si tình mà ông dành cho Lâm thị, nàng cảm thấy cũng nên dập đầu với phụ .
Lâm thị giương mắt nàng, nhàn nhạt lắc đầu, : "Ca ca con là , con cần ."
Kỷ Uyển Diễm còn hỏi cái gì đó, nhưng Kỷ Hành đánh gãy, : "Muội cũng đừng , vùng phụ cận xung quanh mộ vô cùng u ám, một tiểu cô nương gia, sẽ dọa sợ đấy."
Kỷ Uyển Diễm cảm giác chỗ nào đúng, tuy nhiên là lạ ở chỗ nào, chỉ "a" một tiếng.
Kỷ Hành thể nán quá lâu, ngoại trừ viếng mộ, còn chúc tết mấy nhà sư trưởng[4], vì liền ở Nguyệt Dao Uyển ăn cơm mà vội vàng rời khỏi.
[4]sư trưởng: cách gọi kính trọng của thầy giáo ngày xưa
Sau khi , Cam ma ma tới bẩm báo Kỷ Uyển Diễm, giám thị chủ viện bên phái tới cũng rút lui.
Tuy là lễ mừng năm mới, nhưng khi Kỷ Hành rời khỏi, Lâm thị cũng vòng qua phòng ngủ đến thư phòng. Kỷ Uyển Diễm đầy một lát cũng , đến xuống bên cạnh Lâm thị, Lâm thị nâng mắt lên nàng, hỏi:
"Có chuyện gì ? Không học Đoàn Tử [5] với Từ ma ma ?"
[5] Đoàn Tử: Bánh trôi TQ ăn trong ngày Tết
Kỷ Uyển Diễm cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc, mới cẩn thận :
"Nương, vì ... cho con tế bái cha?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-22.html.]
Nếu như Kỷ Uyển Diễm là một tiểu cô nương mười một tuổi bình thường, thì nàng cũng sẽ chú ý đến điểm , thế nhưng cả kiếp lẫn kiếp cộng nàng là hơn bốn mươi, còn , Lâm thị để Kỷ Hành viếng mộ, nhưng cũng nguyện ý để nàng .
"Không để cho con , mà là cần ."
Nhìn Lâm thị thần sắc chút sầu não, Kỷ Uyển Diễm tựa hồ ý tứ trong lời của bà, truy vấn:
"Vì cần ? Đó cũng là cha của con, ?"
Khoảnh khắc Lâm thị Kỷ Uyển Diễm 'Cha của con', thần sắc ngưng trệ mất một lúc, đó mới buông tập sách trong tay xuống, nghiêm túc ngẩng đầu Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm dường như một chút cảm xúc nên trong đôi mặt nhạt màu, mê của bà.
Trong đầu nàng tràn ngập một ít tin tức bát quái ngẫu nhiên ở kiếp , đây nàng vẫn cảm thấy là lời vô căn cứ, nhưng hiện giờ Lâm thị còn sống, dựa theo biểu hiện của Lâm thị, nàng dường như một khả năng khác, trong đầu linh quang hiện lên, đôi mắt đen sáng bóng của Kỷ Uyển Diễm thẳng đôi mắt của Lâm thị.
"Trừ phi... , cha của con."
Lâm thị chấn động trong lòng, bà như cảm nhận nội tâm là gió rít sóng gào, trong một khoảnh khắc, bà dám Kỷ Uyển Diễm, chỉ cảm thấy nữ nhi đa mưu túc trí gần giống yêu quái, nàng căn cứ mà đưa kết luận ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế nhưng đó cũng chỉ là trong chớp mắt, Lâm thị chậm rãi khôi phục , cúi đầu xuống, dáng vẻ dường như chút lúng túng.
Thấy bà như , trong lòng Kỷ Uyển Diễm kết luận.
Nàng quả thật giống như lời đồn đãi, là hài tử của Kỷ gia. Trước đây nàng chỉ cảm thấy miệng đối phương ô uế bẩn thỉu, cũng thật sự tin tưởng, huống chi, tình huống mà nọ nàng cũng cách nào kiểm chứng, duy nhất chân tướng là Lâm thị thì bà mất, hầu hạ khi còn bé là Từ ma ma cũng mất, thích nào tỉ mỉ chuyện với nàng, mà nhà trong tin đồn cũng dường như đến sự tồn tại của nàng, nàng lẻ loi một , nơi nào để hiểu rõ sự tình đây.
Thế nhưng, mặc dù nơi nào để hỏi, nhưng nàng vẫn nhớ sự việc một cách rõ ràng, cho đến ngày hôm nay cũng đều quên, thế nên biểu hiện của Lâm thị khiến nàng kích động nhớ việc , khiến trực giác của nàng mẫn cảm gấp bội so với ngày thường, để cuối cùng đoán trúng chuyện .
Không vì trong mắt Lâm thị đột nhiên đong đầy nước mắt, Kỷ Uyển Diễm kinh hãi, vội vàng bịch một phát quỳ xuống mặt của bà, :
"Nương, tại ? Con, con mò đấy, đừng để ý, con về bao giờ ... mò nữa."
Thế nhưng cho dù Kỷ Uyển Diễm an ủi như thế nào, thì đôi mắt Lâm thị giống như hỏng mất tuyến lệ, nước mắt rơi ngừng, thế nào cũng đều ngăn . Kỷ Uyển Diễm bối rối, nàng thực sự chuyện sẽ khiến cảm xúc của Lâm thị kích động như . Trong ấn tượng của nàng, mẫu thật sự là một nữ nhân bình tĩnh, mặc dù đóng giả điên những sáu năm, nhưng tâm trí của bà kiên cường, vì mà chịu ảnh hưởng. Sau khi rời khỏi, kết hợp với chút điều trị, bà liền khôi phục tinh lực như lúc . Kỷ Uyển Diễm thậm chí còn cảm thấy, đời bất kỳ sự tình gì thể kích động Lâm thị, bởi vì Lâm thị vượt qua đả kích lớn như , ?
Thế nhưng bây giờ, bà rốt cuộc là ? Vì nhắc tới phụ của nàng thì sẽ ngừng?
Kỷ Uyển Diễm luống cuống, nàng mơ hồ cảm giác dường như chạm đến một nơi nên chạm , cảm giác bất an dần dần lan tỏa.
Lâm thị bổ nhào lên giường La Hán rống lên, chôn mặt của ở chăn đệm. Kỷ Uyển Diễm quỳ gần bên cạnh bà, nhẹ nhàng vỗ về phía lưng của bà, hi vọng bà thể cảm thấy hơn một chút. Âm thanh buồn bực của Lâm thị rơi trong tai Kỷ Uyển Diễm khiến nàng chút , cũng nên an ủi bà thế nào, chỉ thể một mực thể hiện ý tứ xin của , liên tục nhận sai.
Khoảng quá nửa canh giờ , cảm xúc của Lâm thị mới dần dần khôi phục , từ trong chăn đệm lộ đôi mắt đỏ hồng vì . Kỷ Uyển Diễm thoáng cái nhào trong n.g.ự.c của bà, :
"Nương, đều là do con , con về bao giờ ... hươu vượn nữa."
Sau khi tỉnh táo , Kỷ Uyển Diễm phỏng đoán sở dĩ Lâm thị kích động như , là do câu "Không cha của con" mà nàng . Thử nghĩ mà xem cho dù là ai câu như cũng thể thấy cao hứng nổi. Câu đó tương đương thẳng mặt Lâm thị là bà kiềm chế, cùng nam nhân khác quan hệ sinh nàng...
Sau khi Kỷ Uyển Diễm nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy hối hận thôi, nàng nên bởi vì một ít lời đồn đãi linh tinh, mà tới phỏng đoán của , nàng quả thật là nên như .
Thế nhưng câu đầu tiên mà Lâm thị khi ôm nàng, cho Kỷ Uyển Diễm như ngã hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.
"Con sai. Thật sự là ông ... Không là cha của con."