Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-07-17 23:15:44
Lượt xem: 321

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửa nhã thất mở , Tiêu Tề Dự dẫn đầu , lão ở phía , thần sắc chút ngưng trọng.

Hai lên hành lang thông gió, lúc Tống Ngọc Tịch rửa sạch tay và mặt, tóc cũng Chỉ Thiến giúp đỡ chải chuốt búi một nữa, khuôn mặt trắng nõn , đến bao nhiêu rực rỡ nhưng so với bộ dạng lôi thôi lúc thì dễ hơn nhiều. Tiêu Tề Dự giờ phút tâm tình tệ, thậm chí cách ăn mặc lôi thôi lúc của Tống Ngọc Tịch cũng hề để ý, đến bên nàng, ôn nhu :

"Ta và lão thương lượng xong, chúng thôi."

Tống Ngọc Tịch gật đầu, về nữ nhân La Sát Quốc, chỉ với lão : "Dịch lang, lúc nãy vị tiểu công tử với , còn mấy thuộc hạ nhốt trong rừng , đáp ứng tìm giúp , cũng hứa sẽ đưa bọn họ ngoài bình an. Chàng xem..."

Lão dáng vẻ tựa hồ như điều suy nghĩ, nên phất phất tay, với nữ nhân La Sát Quốc: "Những việc , nàng xem xử lý là . Ta thư phòng, nếu chuyện gì thì đừng gọi ."

Nữ nhân La Sát Quốc bất ngờ nhà một chút, Tiêu Tề Dự thần sắc bất đồng, gật đầu một tiếng: "Được, ."

Lão bước xuống cầu thang bên hành lang thông gió, một gian phòng ở lầu một, chắc hẳn đây là thư phòng của ông. Tiêu Tề Dự chằm chằm bóng lưng của lão , giống như kẻ săn mồi, trong đôi mắt lóe lên tinh quang và sự chắc chắn, hai tay đưa trong tay áo, với Tống Ngọc Tịch:

"Chúng thôi."

Nữ nhân La Sát Quốc theo : "Thiến Thiến con mang bọn họ cửa chờ , lập tức tới ngay."

Tiêu Tề Dự nhớ tới lúc Tống Ngọc Tịch tìm , nên lên tiếng : "Không cần phiền phu nhân, của sẽ nàng tìm..."

còn xong, thì nữ nhân La Sát Quốc cắt đứt lời của , nhiệt tình : "Không , đáp ứng tìm nàng, nhất định là . Thiến Thiến con mang bọn họ cửa, quần áo sẽ ."

Chỉ Thiến gật đầu, liếc mắt Tống Ngọc Tịch, khi hai trao đổi ánh mắt, Chỉ Thiến liền lên , đưa bọn họ đến cửa động. Tiêu Tề Dự kỳ quái thoáng qua các nàng, kéo Tống Ngọc Tịch hỏi: "Nàng gì với bà , ..."

Quan hệ trong chớp mắt hẳn lên? Tống Ngọc Tịch đặt ngón trỏ lên môi , ý tứ khá rõ ràng, đó là Tiêu Tề Dự im lặng, đừng hỏi nhiều, đó rút tay khỏi tay Tiêu Tề Dự, theo Chỉ Thiến xuống.

Ba mới đến cửa động, nhanh như một cơn gió, nữ nhân La Sát Quốc rời khỏi tới, bà một bộ khúc cư [1] màu trắng khói đặc biệt kín đáo, dùng khăn quấn đầu, che kín một đầu tóc đỏ của , với Tống Ngọc Tịch: "Đi thôi. Thiến Thiến mở cửa động ."

[1] khúc cư: Khúc cư thịnh hành thời Tần Hán, nam nữ đều thể mặc. Có hai loại, một loại là áo liền váy, một loại là váy áo riêng. Sở dĩ gọi là khúc cư bởi vì nó quấn theo đường xoáy ốc. Cũng chính vì bó như đòn bánh tét như y phục ôm sát , eo nhỏ sẽ lắc lư theo mỗi bước ưu nhã quyến rũ. (trích Blog Vọng Thư Uyển)

Giống như lúc bọn họ theo đường cũ .

Trên đường , Tiêu Tề Dự chuyện với Tống Ngọc Tịch, nhưng phát hiện Tống Ngọc Tịch và nữ nhân La Sát Quốc tay nắm tay tụ cùng một chỗ chuyện, hình ảnh một già một trẻ khoác tay đường trông vô cùng kỳ lạ, nhưng dường như hai cảm thấy , thi thoảng còn ghé đầu, thì thầm to nhỏ, đó lớn tiếng bật , khiến cho Tiêu Tề Dự động, nhất thời sinh cảm giác vắng vẻ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bùi Thao trông thấy Tiêu Tề Dự , vội vàng tiến lên nghênh đón, nhưng bắt gặp dáng vẻ cáu kỉnh của chủ tử, nhất thời thể tiến lên chuyện với chủ tử , thì chợt nữ nhân La Sát Quốc với bọn họ:

"Lối ở bên , trong các ngươi kỳ môn độn giáp ? Thế nhưng vẫn nên theo , tránh việc phá hủy cơ quan ở trong rừng."

Giọng điệu nào nửa điểm nhiệt tình và tươi khi chuyện với Tống Ngọc Tịch chứ. Sau khi xong, nữ nhân La Sát Quốc tiếp túc khoác tay Tống Ngọc Tịch, hướng đường nhỏ bên rãnh mương. Bùi Thao đến bên cạnh Tiêu Tề Dự, mang theo dò xét nhỏ giọng hỏi:

"Gia, chúng cũng cùng ?"

Tiêu Tề Dự cảm thấy vắng vẻ, bóng lưng của Tống Ngọc Tịch cũng dấu hiệu đầu, trong lòng quả thực dâng lên xúc động bắt nàng cho một bài học, lạnh mặt : "Tất cả đuổi theo."

Bùi Thao thức thời lui xuống, tập hợp binh lực, nhanh một hàng đuổi theo.

Nữ nhân La Sát Quốc mang theo Tống Ngọc Tịch qua nhiều chỗ ngoặt, từ khi bà tiến cánh rừng, chướng khí trong rừng giống như đột nhiên biến mất. Tống Ngọc theo nữ nhân La Sát Quốc hết quẹo trái quẹo , vài như thế, thì nàng thấy cách đó xa đám Chử Phong đang vô cùng lo lắng kiếm tìm nàng. Tống Ngọc Tịch chạy hai bước về phía , phất tay với bọn họ, hô:

"Chử Phong, ở chỗ !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-70.html.]

Đám Chử Phong dường như thấy, theo tiếng gọi sang, quả thực trông thấy một Tống Ngọc Tịch vui vẻ sống động, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội thổi cốt tiếu [2], tập hợp , chạy tới hướng Tống Ngọc Tịch. Chử Phong thấy nữ nhân La Sát Quốc, thì chút kinh ngạc, thấy cầm đầu đội ngũ phía lưng bà, thì khiếp sợ tột đỉnh, vội vàng chạy tới cúi đầu hành lễ, nhưng Bùi Thao một bước ngăn . Chử Phong lúc mới kịp phản ứng, hai chữ 'Thái Tử' đến bên miệng, đột ngột cưỡng ép đổi thành: "Công, công tử... cũng tới." Hắn là hầu cận của Tống Dật, nên ở mức độ nào đó cũng từng gặp mặt vị , trách thái độ và hành vi bây giờ của chút thất thố, bởi vì thể gặp mặt vị thần tiên ở đây, quả thực là việc mơ cũng bao giờ nghĩ tới.

[2] cốt tiêu: còi bằng xương

Tiêu Tề Dự thoáng qua Chử Phong, Tống Ngọc Tịch một chút, lúc mới đưa tay :

"Đứng lên . Người của ngươi đều đủ cả chứ?"

Chử Phong lên, kính cẩn đáp lời: "Vâng, rừng hôm nay đều ở đây."

"Ngươi kêu của các ngươi đây, tất cả đều theo , mang bọn ngươi tìm mất tích lúc ." Nữ nhân La Sát quốc mở miệng, tiếng Hán lưu loát, Chử Phong cả kinh, vội vàng đáp ứng.

Sau đó, đoàn của bọn họ trở nên đông đảo hơn, tất cả đều theo lưng nữ nhân La Sát Quốc, một nữa rừng rậm.

Bọn họ ở một khe núi tìm nhóm Lâm Phàn, nhóm Lâm Phàn vây tại đây hơn mười ngày, lương khô sớm ăn sạch, mỗi ngày chỉ thể dựa mộc nhĩ và nấm mọc cây mà trôi qua ngày, khát thì uống nước sương sớm, tuy qua một thời gian dài nhưng cũng miễn cưỡng còn sống. Lúc trông thấy Tống Ngọc Tịch, Lâm Phàn một đại nam nhân sớm qua tuổi ba mươi, giống như một hài tử xổm mặt đất mà gào .

Nữ nhân La Sát Quốc dẫn bọn họ khỏi rừng rậm Nguyên Mộc Lĩnh. Một khắc khi trông thấy ánh mặt trời, tất cả trong đoàn Tống Ngọc Tịch vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.

Sau khi khỏi rừng rậm, Chử Phong và Bùi Thao từng dắt ngựa của . Tiêu Tề Dự đến bên cạnh nữ nhân La Sát Quốc, lời cảm tạ:

"Lần phiền phu nhân nhiều, thật sự vô cùng cảm kích. Giờ chúng , ngày khác đến bái phỏng."

Tiêu Tề Dự lời ý cáo từ, ai ngờ nữ nhân La Sát Quốc phất phất tay với , : "Không cần cảm kích , cũng là mang các ngươi ."

"..."

Tống Ngọc Tịch nhịn nổi, bật một tiếng. Nàng dường như thể thấy tiếng lòng đang sụp đổ ầm ầm của Tiêu Tề Dự, đường đường là Hoàng Thái Tử điện hạ, chắc hẳn đây từng ngờ đến, ngày một nữ nhân dị tộc ghét bỏ.

Thế nhưng, rốt cuộc vẫn là Hoàng Thái Tử, tiếp xúc qua nhiều chuyện, cho nên ngay lập tức hóa giải phần hổ , tuy lạnh nhạt vẫn thể duy trì phong phạm quân tử như , trả lời:

"Nếu , xin cáo từ."

Nữ nhân La Sát Quốc gật đầu, : "Được, các ngươi , còn chút việc cần bàn bạc với Tống tiểu thư."

Các ngươi thì chuyện gì cần bàn chứ? Vớ vẩn! Tiêu Tề Dự Tống Ngọc Tịch, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng mau, ai ngờ Tống Ngọc Tịch chắp tay với , thở dài : "Công tử thong thả, quả thật việc cần bàn bạc với Dịch phu nhân, thứ cho thể cung tiễn."

Tiêu Tề Dự nữa cảm giác coi trọng.

Vén áo choàng lên, giẫm lên bàn đạp xoay lên ngựa. Hắn cưỡi một con bạch mã còn trắng hơn so với mây trời, cầm dây cương, từ cao xuống Tống Ngọc Tịch, ném cho nàng một ánh mắt rõ ý tứ, đó mới thúc ngựa, dẫn hộ vệ của , chạy về phía tây nơi hoàng hôn buông xuống.

Hắn , Tống Ngọc Tịch cùng nữ nhân La Sát Quốc liền tụ một chỗ chuyện cả buổi, cuối cùng hai cũng xác định xong ngày giao hàng. Tộc nhân của nữ nhân La Sát Quốc đại khái mỗi tháng đều đến Trung Nguyên một hoặc hai , bọn họ chính là khu vực sa mạc Mông Cổ. Vì hai nước thông thương, cho nên họ lấy phận hát rong mà tới nơi đây, trong hành lý bí mật mang theo mấy khối thủy tinh. Thông thường một mang bao nhiêu, thế nhưng nếu nhiều thì lượng cũng sẽ nhỏ. Bởi vì nữ nhân La Sát Quốc sống ở Trung Nguyên một thời gian dài, nên tạo nguồn tiêu thụ nhất định ở Liêu Thành, mỗi bốn tháng bà sẽ từ họ lấy hàng một . Hiện giờ bà thỏa thuận với Tống Ngọc Tịch, về mỗi tháng một bà sẽ lấy hàng, đó Tống Ngọc Tịch sẽ chi tiền thuê một gian nhà kho trong thành để cho nữ nhân La Sát Quốc để hàng, đó ước định thời gian, hàng tháng Tống Ngọc Tịch sẽ phái đến thu hàng.

Sau khi thỏa thuận xong xuôi, chuyến Phụng Thiên của Tống Ngọc Tịch thành công , chỉ cứu nhóm Lâm Phàn cùng Phúc Bá, mà còn thành công thúc đẩy cọc buôn bán .

Sau khi hai thỏa thuận xong, nữ nhân La Sát Quốc liền cùng Tống Ngọc Tịch trong thành lấy hàng, trong tay bà còn hơn ba trăm cân đá thô nguyên khối, mài dũa. Tống Ngọc Tịch cũng để ý việc , nhận đá thô vận chuyển lên Hoài Đông Hào.

Sau khi tiễn nữ nhân La Sát Quốc, Tống Ngọc Tịch cũng leo lên Hoài Đông Hào bọn Lâm Phàn khuân hàng hóa, cộng thêm lượng đá thủy tinh thô nguyên khối mua từ trạm hàng hóa Bắc Nam thì đại khái cũng ngàn cân hàng. Khoang thuyền khá lớn, hàng hóa ít, nhưng Tống Ngọc Tịch vẫn vô cùng thỏa mãn, trong đầu nghĩ ý tưởng mới, nàng để Phù Dung Viên trở thành tửu lâu mang phong cách dị vực. Nếu tửu lâu truyền thống thì chỗ nàng lẽ gì đặc sắc, cho dù phố Trường An xây dựng rộng , lưu lượng khách qua của Phù Dung Viên nhiều hơn, nhưng nếu bản quản rượu lực hấp dẫn hoặc điểm đặc sắc thì đoán chừng kết quả cũng vẫn như bây giờ. nếu thành phong cách dị vực, chừng còn thể thu hút nhiều khách hơn.

Nàng ý nghĩ cho Lâm Phàn, hiện Lâm Phàn đối với Tống Ngọc Tịch là cảm kích tột độ, vốn cho rằng chỉ còn đường chết, thì thật ngờ cứu, mà cứu , chính là Thất tiểu thư. Trước nay chỉ nô bộc vì chủ tử xông pha khói lửa, chứ từng qua chủ tử tự dấn nguy hiểm vì nô bộc. Một hành động của tiểu thư thu phục tâm của Lâm Phàn và những liên quan khác, tất cả đều âm thâm thề, vì tiểu thư đáng giá sinh tử. Cho nên, hiện giờ nếu tiểu thư bảo chết, cũng chần chờ, huống chi chỉ là chút ý tưởng về việc xây dựng cửa hàng trong tương lai. Lâm Phàn đương nhiên là lập tức đồng ý, nếu Tống Ngọc Tịch bất cứ chỉ thị gì cũng sẽ !

Sau khi Tống Ngọc Tịch xác định ý tưởng, cả trở nên thoải mái, mời một bữa thịnh soạn ở tửu lâu lớn nhất Liêu Thành, mới trở về khách sạn. tiến gian phong, thấy Lưu nhi và tiểu Quế ma ma đều đang sấp bàn tròn, nàng liền phát giác , rời khỏi gian phòng, thì cửa gian phòng ở phía lưng vặn đóng ..

Loading...