Trình Dương bị lời nói của cô kéo về từ sự kinh hãi vừa rồi, anh ta hít sâu mấy lần mới có thể bình ổn lại tâm trạng căng thẳng của mình.
“Anh… cơ thể anh hình như có chút kỳ lạ.” Trình Dương há miệng định giải thích cho cô nghe tất cả những chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu.
Nhưng đầu óc quá hỗn loạn, khiến anh ta ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được nguyên do.
Trình Dương dứt khoát trực tiếp phô diễn trước mặt Dương Thanh Y.
Một ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay anh ta, trong nháy mắt đã chiếu sáng xung quanh.
“Dị năng! Anh thức tỉnh dị năng rồi sao?” Dương Thanh Y ngây ngốc, sắc mặt thay đổi lớn.
Cô đeo vòng gỗ, đến bây giờ vẫn chưa thức tỉnh dị năng, không ngờ tên Trình Dương này lại may mắn như vậy.
Không chỉ nhanh chóng thức tỉnh dị năng như vậy, mà dị năng có được lại là hệ Hỏa có sức tấn công rất mạnh.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Dương Thanh Y nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, không nói rõ được đó rốt cuộc là cảm giác gì.
Cô vừa có chút ghen tị với dị năng của Trình Dương, vừa cảm thấy rất may mắn.
May mắn thay.
May mắn thay Trình Dương là kẻ si tình của cô.
May mắn thay, vừa rồi cô không thực sự trở mặt với anh ta.
Có một lốp xe dự phòng như vậy ở bên cạnh bảo vệ mình, cũng là một chuyện tốt.
Thái độ của Dương Thanh Y đối với Trình Dương trong nháy mắt thay đổi 180 độ.
Cô tiến lại gần, khoác lấy cánh tay anh ta, nở một nụ cười ngọt ngào với đối phương, giọng nói cũng cố tình làm nũng, nũng nịu nói: “Wow, Trình Dương anh giỏi quá, đây quả thực là chuyện chỉ có trong tiểu thuyết mới xảy ra.”
“Trình Dương, sau này có anh ở đây, mạt thế này không có gì phải sợ nữa rồi. Anh giỏi như vậy, sau này phải bảo vệ em đó.”
Đối mặt với sự thay đổi lớn trong thái độ của nữ thần, Trình Dương ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo đã say đắm trong sự dịu dàng này.
Anh ta cười ngây ngô, ôm lấy vòng eo thon thả của Dương Thanh Y, dịu dàng nói: “Thanh Y em yên tâm, sau này có anh bảo vệ em.”
Dương Thu Lan ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này, rõ ràng là bị đả kích đến mức có chút không chống đỡ nổi.
Đến nước này, Dương Thanh Y là loại người gì, làm dì như bà đã hiểu rõ tất cả.
Bây giờ trong đầu bà ta chỉ toàn là con gái Nhan Ly của mình.
Bà ta phải nhanh chóng tìm thấy Tiểu Ly.
Giữa bọn họ mới là m.á.u mủ ruột thịt thực sự.
Nhà em trai chỉ còn lại Dương Thanh Y, tất cả những người khác đều đã chết.
Còn Dương Thanh Y, lúc nguy hiểm ập đến ngay cả bố mẹ cũng không màng, thậm chí có thể đẩy mẹ ruột ra c.h.ế.t thay mình.
Cho nên căn bản không thể dựa dẫm vào.
Bây giờ chỉ còn lại Nhan Ly có thể dựa vào.
Cả cuộc đời Dương Thu Lan, ban đầu muốn dựa vào chồng, kết quả chồng lại chạy theo người phụ nữ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-23-giua-nguoi-voi-nguoi-that-ra-khac-biet-rat-lon.html.]
Sau đó bà ta muốn dựa vào em trai, dựa vào nhà mẹ đẻ.
Bà ta coi nhà em trai là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời mình, cho rằng chỉ cần cung phụng nhà em trai, lấy lòng bọn họ, bà ta cũng sẽ có lợi.
Nhưng mạt thế đến, bà ta phát hiện ra, cuối cùng chỉ còn lại con gái ruột có thể dựa vào.
————
Sau khi xác định sẽ cùng Mục Tuyết Ca nương tựa lẫn nhau, Nhan Ly liền lấy thức ăn trong không gian ra chia cho cô ấy một ít.
Hai người bọn họ, một người có vật tư dùng không hết, một người có dị năng hệ sức mạnh.
Giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau, quả thực so với người bình thường có thêm hy vọng sống sót.
Mục Tuyết Ca biết đi xe máy, cô chở Nhan Ly phóng như bay, trên đường cố tình chọn những con zombie đơn độc ra tay.
Chỉ vì muốn có được ngày càng nhiều tinh hạch của zombie.
Hiện tại mới chỉ là bắt đầu của mạt thế, người thức tỉnh dị năng vốn đã không nhiều.
Chưa kể đến chuyện biết được tinh hạch trong não zombiecó giá trị như vậy.
Tài nguyên loại này, sớm thu hoạch một ngày thì có thêm một phần. Đợi đến sau này khi mọi người đều phát hiện ra chuyện này, e rằng sẽ không dễ dàng có được nữa.
Kiếp trước, Nhan Ly đã từng chứng kiến không ít dị năng giả vì tranh giành tài nguyên mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Thậm chí có vài lần, Bùi Tư Dạ dẫn dắt đội ngũ của bọn họ cũng bị cuốn vào những cuộc chiến ấy. Có thắng có thua, cũng từng tổn thất thảm trọng.
Chém g.i.ế.c zombie suốt quãng đường, Nhan Ly cũng nhanh nhạy phát hiện ra một chuyện. Zombie đã bắt đầu thăng cấp, chính xác hơn là tiến hóa.
Nhan Ly và Mục Tuyết Ca kề vai chiến đấu, dọc đường c.h.é.m g.i.ế.c không ít zombie. Bởi vì Mục Tuyết Ca có dị năng hệ sức mạnh, cho nên Nhan Ly luôn có thói quen đưa tinh hạch vừa lấy được cho cô ấy chọn trước.
Mục Tuyết Ca không hề tham lam, cô ấy sẽ gom tất cả tinh hạch lại, phân loại theo kích cỡ và số lượng, sau đó chỉ lấy một nửa thuộc về mình, nửa còn lại để cho Nhan Ly.
"Tôi không có dị năng mà." Nhan Ly cười nói.
Mục Tuyết Ca luôn nói với cô: "Sau này nói không chừng sẽ có đấy."
Biết đâu một ngày nào đó, cô đột nhiên thức tỉnh dị năng thì sao.
Nhan Ly: "Vậy thì chờ sau này thức tỉnh rồi lấy cũng được mà."
Câu nói này thực ra cũng là một phép thử. Kiếp trước Nhan Ly rơi vào kết cục thê thảm như vậy, khiến cho kiếp này cô không tin tưởng bất kỳ ai. Cho dù là Mục Tuyết Ca, cũng không thể có được sự tin tưởng tuyệt đối của cô.
Phòng bị với bất kỳ ai, chung quy vẫn an toàn, ổn thỏa hơn một chút.
"Không được, cô đã có không gian, vậy thì hãy cất kỹ đống tinh hạch này đi, có câu nói phòng bệnh hơn chữa bệnh, chờ đến lúc đó mới chuẩn bị, liệu có kịp không?" Mục Tuyết Ca nghiêm mặt, đứng đắn nói.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Tuyết Ca, Nhan Ly hơi khựng lại. Giữa người với người, thực ra có sự khác biệt rất lớn.
Có đồng đội, sẽ đ.â.m sau lưng, sẽ vì lợi ích mà không tiếc vứt bỏ đồng đội. Mà có những đồng đội, từ giây phút quyết định đồng hành cùng nhau, sẽ tuân thủ trách nhiệm của một đội ngũ. Không tham lam, không đố kỵ, không phản bội.
Bọn họ đi tới cửa một siêu thị ở trung tâm thành phố. Nhìn siêu thị vốn náo nhiệt ngày xưa giờ đây chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch và hỗn loạn, hai người đều có chút cảm thán.
Vừa bước vào trong siêu thị, họ đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc và mùi hôi thối đặc trưng của zombie. Siêu thị đã mất điện, cộng thêm hiện tại vẫn đang là trạng thái cực dạ, bên trong tự nhiên tối đen như mực.
"Sợ không?" Mục Tuyết Ca nghiêng đầu nhìn Nhan Ly, đột nhiên hỏi một câu.
Nhan Ly "phụt" cười: "Tối thui, nhìn còn không thấy tay mình nữa, sợ cái gì?"
Mục Tuyết Ca tay trái cầm Đao, Nhan Ly tay phải nắm chặt xẻng sắt, hai người nắm tay nhau, cẩn thận tiến vào bên trong.