"Nhan Ly,  là đến khu an  xem thử ?" Mục Tuyết Ca im lặng hồi lâu, mới mở miệng đề nghị.
Nhà của nhân loại  nên  zombie phá hủy, lợi ích tập thể  nên  "nam chính" dùng  đá kê chân để thăng cấp.
Nghĩ đến đây, Nhan Ly gật đầu.
"Chúng  sẽ tạm thời ở  đây một thời gian,  tính là gia nhập các ."
Người phụ trách liên tục cảm ơn: "Hiểu  hiểu , cảm ơn cảm ơn."
Người  bản lĩnh ít nhiều đều  chút tính khí,   chịu ở  đây một thời gian,  là  nể mặt .
Dù  giúp  là tình nghĩa,  giúp là bổn phận.
Cho dù cả đám họ  đầu rời khỏi đây, là  phụ trách khu an , ông   thể oán trách gì chứ?
Họ ở  thêm một ngày,    thêm một chút hy vọng.
Hệ thống thông tin liên lạc của thành phố G gặp sự cố, hai ngày  mới liên lạc , nhưng nơi    hủy hoại quá nghiêm trọng, cấp  cho dù  phái  đến cứu viện, cũng cần  thời gian.
Cả nhóm lên xe của  phụ trách.
"Nào, ăn kẹo ." Người phụ trách lấy  một hộp kẹo từ  xe, mở  bên trong đều là các loại kẹo cưới.
"Ba ngày  mạt thế, con gái  kết hôn, trong nhà chuẩn   nhiều kẹo cưới,  xe cũng để  nhiều,  ngờ bây giờ  thành món ngọt duy nhất." Người phụ trách thở dài, ánh mắt  về phương xa tràn đầy hoài niệm.
Mục Tuyết Ca lấy một viên sô cô la, bóc vỏ kẹo, đưa đến bên môi Nhan Ly.
Nhan Ly cúi đầu nhẹ nhàng cắn lấy viên sô cô la .
Kẹo ngọt loại , trong  gian của cô  mấy sọt.
Chỉ là trong tình huống  ăn, ngược   ngọt ngào đến lạ.
"Chị Mục thiên vị, bóc kẹo cho chị đại ăn thôi,   bóc cho em ăn?" Lạc Ninh bĩu môi.
"Nhóc Lạc Ninh, em   đút ?" Hàn Tiếu Tiếu cũng với tay lấy một viên sô cô la, bóc vỏ kẹo đưa đến bên miệng  bé, : "Nào, chị đút cho em."
Mục Tuyết Ca nhướng mày  nhẹ: "Dù  trái tim con  cũng   chính giữa,  thiên vị cô  một chút thì ?"
Một đám   xe lập tức bật .
Trong lúc nhất thời, hòa thuận vui vẻ, tiếng   rộn ràng.
Dường như tất cả đều  trở   khi mạt thế bắt đầu.
Dường như nhân loại vẫn đang sống những ngày tháng an  và yên bình,   virus,   zombie, càng   khí hậu ngày càng khắc nghiệt.
Mọi  đều an , hạnh phúc, nhưng cũng bình dị.
Đang  ,  phụ trách nhận  một cuộc điện thoại.
Sau khi đặt điện thoại xuống,  mặt ông    thêm chút u sầu.
"Lại   mất tích ." Ông  thở dài.
"Mấy ?" Hàn Tiếu Tiếu hỏi.
"Một nam một nữ, nữ tên Lưu Diễm, nam tên Vương Húc." Người phụ trách  thở dài một ,  đó tự : "Hết cách , hiện tại trong  cảnh , hầu như ngày nào cũng   mất tích,     thấy hy vọng, cảm thấy chi bằng kết thúc sinh mạng sớm cho , còn hơn là ngày nào cũng sống trong sợ hãi."
"Còn   cứ  xông  ngoài rời khỏi thành phố ,  đến những nơi an  khác, bây giờ  thế giới   gì  nơi nào an  tuyệt đối chứ?"
Mọi  đều hiểu rõ, đều chọn cách im lặng.
Vì  cách  gần, xe  nhanh  đến cổng khu an .
Cái gọi là khu an , thật  chính là một sân vận động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-60-co-nguoi-den-khu-an-toan-co-nguoi-nua-dem-lang-le-bo-tron.html.]
Nơi  diện tích lớn, xung quanh  bao bọc bởi một thứ giống như lưới thép.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Những thứ  đều  điện, trong phòng giám sát còn   trực ban 24 giờ." Người phụ trách    giới thiệu cho họ.
"Vẫn còn  ít giường trống, các cô  quen  ,  thì ở cùng  ."
Nhan Ly bọn họ   ý kiến.
"Còn mấy ngày nữa là đến đợt khủng hoảng zombie quy mô lớn tiếp theo?" Nhan Ly hỏi.
"Tính cả hôm nay,  vặn còn ba ngày."
Nhắc đến chuyện ,  mặt  phụ trách   thêm chút nặng nề.
"Cứ  , các cô cứ ở   , đằng  là nước uống, ăn cơm thì tập trung ở nhà ăn bên sân bóng rổ."
Giới thiệu đơn giản cho họ xong,  phụ trách mới rời .
Bên .
Dương Thanh Y đang mơ màng ngủ thì hét lên một tiếng, bởi vì từ trong cốp xe đột nhiên  một  bò , dọa cô  sợ hết hồn.
Trình Dương phụ trách lái xe cũng phanh gấp, suýt chút nữa hất văng   thắt dây an   ngoài.
"Dì?! Sao dì  trốn trong đó?" Dương Thanh Y kinh ngạc đến ngây .
Rõ ràng là bọn họ mang theo vật tư thừa dịp nửa đêm   ai phát hiện, len lén bỏ trốn  mà.
Sao Dương Thu Lan  ở trong xe?
"Y Y ngoan, Y Y ! Dì cầu xin con, đừng bỏ rơi dì, dì  thể   con!" Dương Thu Lan lúc   sợ hãi, trực tiếp bò qua, ôm chặt lấy cổ Dương Thanh Y, dáng vẻ c.h.ế.t cũng  buông tay.
Dương Thanh Y giãy giụa mấy , nhưng  thoát  .
"Dì, dì bình tĩnh   , chúng con   ý bỏ rơi dì, chúng con sẽ  , chỉ là tạm thời  đến nơi khác một chuyến thôi." Trên mặt Dương Thanh Y nở nụ  gượng gạo, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
Lời  dối , ngay cả chính cô  cũng  tin.
Dương Thu Lan     cô  đang lừa , nhưng bây giờ  thể trở mặt với cô  .
Bởi vì cô  là chỗ dựa duy nhất hiện tại của bà .
Dương Thu Lan còn  tiếp tục gào , liền bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Bùi Tư Dạ, lập tức im bặt.
Bà   thẳng dậy, ngoan ngoãn thu   trong góc.
Một đôi tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của Dương Thanh Y.
Bà  tuyệt đối sẽ  buông tay.
Nhớ  cuộc đời , Dương Thu Lan bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Sao mệnh bà   khổ như  chứ?
Chồng  cần bà , con gái  hiếu thảo,  nhà  đẻ đều c.h.ế.t hết, bây giờ ngay cả chỗ dựa duy nhất cũng chuẩn  bỏ rơi bà  mà .
Bà  Dương Thu Lan năm đó cũng là hoa khôi của thôn,   bao nhiêu thanh niên tài tuấn thích bà , theo đuổi bà .
Đến tuổi trung niên,  nhận lấy kết cục như thế .
Trong xe im ắng trở ,   đều  tâm tư riêng.
Dương Thanh Y bất mãn với Bùi Tư Dạ, luôn cảm thấy  đột nhiên bắt đầu chú ý đến con nhỏ đê tiện .
Bùi Tư Dạ thì đang suy nghĩ lời  của hệ thống, chuẩn   tìm Nhan Ly, nghĩ cách công lược đoạt lấy khí vận.
Trình Dương vẫn giữ vẻ mặt si mê, mắt  chớp  chằm chằm Dương Thanh Y.