Nhan Trấn Giang, cái tên cặn bã trong đám cặn bã, thật  hiểu  gì  mà lưu luyến?
Sắc mặt Dương Thu Lan trắng bệch, "Con bé !"
"Tiểu Ly,    đều là vì con." Dương Thu Lan nước mắt giàn giụa, tiến lên nắm lấy cổ tay Nhan Ly, c.h.ế.t sống  buông, "Tiểu Ly,   con vẫn luôn  giống như những đứa trẻ khác,  một gia đình  chỉnh, đây   là  đang suy nghĩ cho con ?"
"Bố con  đồng ý, ông   bỏ rơi con hồ ly tinh ... Đương nhiên, em trai con dù  cũng là m.á.u mủ của ông , cho nên sẽ mang theo đứa bé đó về cùng."
Dương Thu Lan đưa tay lau nước mắt và nước mũi, tiếp tục : "    Tiểu Ly, đứa bé đó còn nhỏ như ,   thích  chuyện, thoạt  giống như  tự kỷ, tuyệt đối sẽ  ảnh hưởng đến tình cảm giữa con và bố."
"Tiểu Ly, chúng  mới là một nhà ba  thật sự."
Thấy   một tràng dài, biểu cảm của Nhan Ly vẫn nhàn nhạt,   phản ứng gì lớn, Dương Thu Lan bắt đầu sốt ruột.
"Coi như  cầu xin con   ? Tha thứ cho những thiếu sót của  trong quá khứ,   chúng  một nhà ba  sống hạnh phúc bên ,   ?"
Nhan Ly  như  , mở miệng hỏi: "Một nhà ba ? Từ nay về  ở cùng với hai ?"
Dương Thu Lan vội vàng gật đầu liên tục, " , Tiểu Ly. Những  bạn  của con thoạt  dị năng đều  bằng con,   đừng qua  nữa, cũng đừng  gì đội với nhóm,   chỉ  chúng   một nhà."
Thấy cô im lặng, Dương Thu Lan tưởng rằng cô cuối cùng cũng nghĩ thông, chuẩn  đổi ý.
Vì  Dương Thu Lan thừa thắng xông lên, tiếp tục : "Những thiếu sót lúc nhỏ chúng  cùng  bù đắp,   con cần chúng , trong  cảnh mạt thế như thế , chúng   cha  cũng cần con."
Nhan Ly nhếch khóe miệng: "Câu cuối cùng mới là trọng điểm   ?"
"Lúc nhỏ..." Dương Thu Lan lo lắng, còn   gì đó, liền  Nhan Ly lớn tiếng cắt ngang.
" con  còn là trẻ con nữa ! Dương Thu Lan,  lúc con cần hai  nhất, hai   đáp  con."
Nhan Ly từng ngón tay gỡ tay bà  , nắm lấy tay Dương Thu Lan hất .
"Bây giờ ,   còn cần sự quan tâm và bầu bạn  nữa." Ánh mắt cô thờ ơ, dường như    mặt cô   là  ruột của , mà là một  xa lạ  đáng kể.
Dương Thu Lan  đến mức thở   , vẫn còn đang khổ sở cầu xin: "Không ...   như , Tiểu Ly,   sai , con  thể...  thể đừng lạnh lùng như , ít nhất... ít nhất hãy cho  một cơ hội chuộc ,  sẽ bù đắp cho con những thiếu sót  đây..."
"Tiểu Ly! Tiểu Ly  là con g.i.ế.c  ,  đền mạng cho con,   ?"
Dương Thu Lan luôn là một  khá cực đoan.
Năm đó Nhan Trấn Giang ruồng bỏ bà , bà  mang thai Nhan Ly, bụng to vượt mặt quỳ xuống đất ôm chặt lấy hai chân ông , cầu xin ông  đừng rời bỏ .
Sau đó ông  vẫn  .
Vì   khi sinh, bà   lên sân thượng, lấy cái c.h.ế.t  uy hiếp, để ép chồng   về.
 ông  vẫn   đầu .
Khi đó Nhan Trấn Giang chỉ là  sự khuyên nhủ của  ,  về ở bên cạnh bà  sinh con xong,  đó    đầu  rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-79-toi-da-khong-con-la-tre-con-nua-roi-khong-bu-dap-duoc-dau.html.]
Trong mắt Nhan Trấn Giang, ông  chỉ là  theo đuổi tình yêu đích thực,  hề sai.
Trong mắt tiểu tam năm đó, trong một mối tình,    yêu mới là kẻ chen chân.
Đối với Dương Thu Lan mà , đến nay bà  vẫn  hiểu,  yêu  tại    rời bỏ .
"Không bù đắp  ." Nhan Ly rũ mắt, giọng   khẽ: "Sự quan tâm muộn màng,  sớm   cần nữa ."
Cô   còn là đứa trẻ con nữa ,  còn là cô bé năm đó   cách cũng chỉ mong    nhiều hơn một chút, mỉm  với .
Sự tàn khốc của thế gian   bao giờ buông tha Nhan Ly, cô tự  ngã xuống  tự   lên, từ lúc ban đầu mong chờ sẽ   đến kéo , đến cuối cùng    quen với việc một .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Vào lúc  cần bà nhất, bà  ở bên." Nhan Ly , "Vậy thì   cũng  cần nữa."
Mối quan hệ  đời  đều là hai chiều, cho dù là tình yêu bẩm sinh cũng sẽ dần dần biến mất  mỗi   mài mòn, cho đến cuối cùng    còn.
Con gái, vợ, ,  những  phận , Nhan Ly đầu tiên  là chính .
Sẽ   ai mãi  ở một chỗ chờ đợi một   đầu và thức tỉnh.
Nhan Ly  bao giờ thiếu dũng khí   từ đầu, cho dù trải qua bất cứ điều gì, cô cũng sẽ luôn tiến về phía .
Những   từ bỏ cô, ruồng bỏ cô, đều  thuộc về cô.
Đã  thuộc về cô,  thì mất  cũng   gì đáng buồn.
Có một câu  thế , duyên phận   chia cắt thì  còn gọi là duyên phận nữa.
Bất kể là tình , tình yêu  tình bạn, mất  là sẽ   đầu ,   về phía .
Sau khi Nhan Ly rời , Dương Thu Lan suy sụp ngã xuống đất.
Một lúc lâu , Nhan Trấn Giang mới tìm thấy bà.
"Thu Lan ,  ? Bà và Tiểu Ly  chuyện tới  ? Nó chịu ngoan ngoãn bán mạng bảo vệ chúng   lúc  nơi ?"
Nhan Trấn Giang  hề hề, dáng vẻ bỉ ổi lộ rõ  mặt: "À đúng , tiện thể hỏi nó luôn, cái  gian đó nó giấu bao nhiêu đồ ? Có cơm ngon, thịt béo, sơn hào hải vị gì ?  thèm tới nhỏ dãi  đây. Tốt nhất  thêm vài chai rượu ngon, để tao ăn chơi cho  mùi đời quý tộc một !"
"Còn cả đồ bổ các thứ, bà bảo con bé tìm kỹ trong  gian xem  , con trai  đang trong giai đoạn phát triển,  thể để thiếu dinh dưỡng mà ảnh hưởng đến chiều cao   …"
Nhan Trấn Giang    chú ý đến vẻ mặt thất thần của Dương Thu Lan, trong đầu ông  chỉ nghĩ đến việc    bòn rút thế nào,   để vơ vét  lợi ích lớn nhất từ Nhan Ly.
Lảm nhảm một hồi lâu, Nhan Trấn Giang mới phát hiện Dương Thu Lan vẫn  thèm trả lời .
"Này? Bà  thế?" Nhan Trấn Giang đẩy bà  một cái,  đó mới phát hiện  mặt Dương Thu Lan  đầy nước mắt.
"Không  chứ, rốt cuộc bà   ? Không lẽ bà  cãi  với Tiểu Ly ?"
Dương Thu Lan vẫn  lên tiếng.