Ý thức được điểm này, Bùi Tư Dạ bắt đầu cúi xuống quan sát phía dưới ghế.
Lần lượt nhìn qua, vẫn không có.
Không đúng!
Còn một nơi mà hắn ta đã bỏ qua.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Nhan Ly ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cửa nhà vệ sinh, chiếc búa trong tay giơ cao.
"Có ai ở trong không?" Giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhan Ly vẫn giữ im lặng.
Bùi Tư Dạ thử vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa trái, vì vậy càng chắc chắn Nhan Ly đang trốn bên trong.
Hắn ta hạ giọng thật dịu dàng, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Cô là người sống sót phải không? Trên tàu bùng phát virus zombie, có rất nhiều người bị zombie cắn bị lây nhiễm, tôi xem thời gian, còn ba phút nữa là đến trạm dừng tiếp theo, chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn."
Bùi Tư Dạ mỉm cười, ra vẻ dịu dàng nho nhã, tiếp tục dỗ dành: "Cô là con gái phải không? Tôi biết con gái các cô chắc chắn rất sợ hãi, cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô."
"Rầm!"
Trong nhà vệ sinh cuối cùng cũng có tiếng đáp lại.
Nhưng lại là tiếng va đập, còn có tiếng gầm gừ của zombie!
Bùi Tư Dạ cứng đờ, hóa ra bên trong không phải là người sống, mà là zombie?
Xem ra là bị lây nhiễm sau đó trốn vào nhà vệ sinh, dùng nước rửa sạch vết thương, không ngờ lại dị hoá bên trong.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Một con zombie ngu ngốc tự nhốt mình trong nhà vệ sinh trên tàu, mà hắn ta lại coi đối phương là Nhan Ly, còn "tình tứ" nói một tràng dài.
Thật lãng phí thời gian và sức lực của hắn ta.
Bùi Tư Dạ cảm thấy tình huống trước mắt rất nực cười.
Hắn ta quay người chuẩn bị đi đến toa tàu tiếp theo tìm kiếm kỹ hơn.
Toa số 5 và 7 dù sao cũng thông với toa số 6, có lẽ Nhan Ly đã sớm chạy sang toa tàu khác rồi.
Dù sao bây giờ Nhan Ly cũng không có bất kỳ ký ức nào về cuộc sống thực tại, cô ấy bây giờ giống như một tờ giấy trắng, chỉ chờ hắn ta vẽ lên đó.
Ảo cảnh hai người đều không có dị năng, Nhan Ly không có lý do gì để ở lại chờ liều mạng.
Người bình thường sau khi nhìn thấy zombie đều sẽ lựa chọn dựa theo bản năng cơ thể để bỏ chạy.
Xem ra lời nói của hệ thống cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Bùi Tư Dạ tự mình bổ não một phen, nhấc chân đi về phía toa số 7.
Ngay khi anh ta vừa đi, cửa nhà vệ sinh đã được lặng lẽ mở ra.
Nhan Ly bước ra.
Tiếng gầm gừ của zombie giống y như thật vừa rồi, thực ra đều là do cô tự biên tự diễn mà ra.
Đã quen với dáng vẻ của zombie, cũng đã quen với tiếng gầm gừ đó, bắt chước đối với Nhan Ly mà nói thực ra không khó.
Điểm trừ duy nhất là quá tốn giọng.
Chưa gào được mấy phút, cổ họng cô đã khô khốc.
Dù sao cũng là ảo cảnh, zombie bên trong không giống như thế giới thực, ngược lại có chút khôi hài của thế giới trò chơi.
Nhan Ly nhảy lên ghế, dồn sức chạy về phía trước.
May mắn thay trong toa tàu hỗn loạn, ồn ào này, tiếng mở cửa và rời đi của cô hoàn toàn bị che lấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-87-bi-lua-roi-tro-choi-ngay-cang-thu-vi.html.]
Nhan Ly tính toán trong lòng những lời Bùi Tư Dạ vừa nói.
Chuyến tàu này sắp đến trạm dừng, dù không phải trạm cuối cũng không sao, ít nhất trong thời gian ngắn cửa mở, cô có thể rời khỏi đây.
Có thể bên ngoài sẽ nguy hiểm hơn, nhưng cũng tốt hơn là bị bắt trong lồng, mắc kẹt trong toa tàu nhỏ bé này.
Tàu nhanh chóng đến trạm dừng. Ngay khoảnh khắc cửa mở, Nhan Ly đã chuẩn bị từ trước — lập tức tung một cú đá hất bay con zombie chắn trước mặt,gần như nhảy vọt ra khỏi toa, vững vàng đáp xuống sân ga.
Hình như có gì đó không đúng, phản ứng đầu tiên của Nhan Ly sau khi rời khỏi toa tàu là như vậy.
Giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ là tám giờ ba mươi phút tối.
Nhan Ly ngẩng đầu, phát hiện đèn sân ga hình như bị hỏng, thảo nào sân ga tối đen như mực.
Cô quay người, phát hiện ra mấu chốt của sự không ổn.
Người hay zombie trên tàu, không một ai xuống.
Sân ga tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ bầu trời đêm bên ngoài lọt vào.
Bùi Tư Dạ ở bên kia sau một hồi tìm kiếm một vòng ở các toa tàu khác, vẫn không phát hiện ra bóng dáng Nhan Ly đâu.
Hắn ta đột nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng quay trở lại nhà vệ sinh. Quả nhiên nhìn thấy cửa nhà vệ sinh đã được mở ra.
Bên trong sạch sẽ, hoàn toàn không giống như môi trường từng có zombie.
Chết tiệt! Hắn bị lừa rồi.
Không ngờ Nhan Ly dù mất trí nhớ vẫn cảnh giác như vậy.
Bây giờ họ giống như người xa lạ, vậy mà cô đối với hắn vẫn phòng bị như vậy.
Đột nhiên, qua cửa sổ xe, hắn nhìn thấy bóng dáng yểu điệu trên sân ga.
Là Nhan Ly!
Thấy ký chủ nhà mình sắp rời khỏi tàu chạy ra ngoài, hệ thống tranh thủ thời gian nhắc nhở.
【Thế giới ảo ảnh thiên biến vạn hóa, nhưng chủ đề đều không thay đổi, đều là phạm vi màu sắc kinh dị quỷ dị. Điều đáng nói là, đẩy một cánh cửa ra có thể sẽ xuyên qua hai thế giới tưởng chừng như khác nhau.】
Bùi Tư Dạ cau mày: "Nói tiếng người."
【Nói đơn giản là, trên chuyến tàu này là chủ đề zombie, đi đến sân ga có thể sẽ tiến vào chủ đề đô thị quái đàm, ngồi thang máy của sân ga lại có thể tiến vào chủ đề ma ám, ví dụ như thang máy kinh hồn.】
Nhan Ly cũng có thể nghe thấy giọng nói của hệ thống, cô nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thú vị vậy sao?
Còn thú vị hơn cả mật thất trốn thoát.
"Xin chào!"
Nhan Ly vẫn còn đang quan sát sân ga quỷ dị, sau lưng truyền đến tiếng gọi của Bùi Tư Dạ.
Cô dứt khoát giả vờ như thật sự mất trí nhớ, vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại.
"Làm quen một chút, tôi tên là Bùi Tư Dạ, cô tên là gì?"
【Ký chủ, thái độ của ngài cần điều chỉnh lại một chút. Nếu giọng điệu có thể mềm mỏng hơn thì càng tốt. Nói chuyện với con gái đừng mang theo cái kiểu kiêu ngạo như đang ban ơn như vậy.】
Vừa lên đã là lời mở đầu như vậy, khiến Nhan Ly khó chịu nhíu mày.
Thì ra cho dù qua bao lâu, cô vẫn rất ghét thái độ kiêu ngạo và hoàn toàn coi thường người khác của Bùi Tư Dạ.
Nhan Ly: "Gọi mẹ ngươi ấy."
Mặc kệ hắn, đây đều là Bùi Tư Dạ tự tìm.
Muốn chinh phục cô phải không?
Vậy thì cô sẽ trở nên vô liêm sỉ.
Bùi Tư Dạ cứng đờ: "..."