Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-12-02 02:46:48
Lượt xem: 601
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm.
Đại đội thôn Hạ Hà bắt đầu tổ chức núi.
Lúc Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đến thôn thì trong thôn lượt xuất phát.
Cô và Miêu Miêu tính toán sổ sách, cho nên đại đội trưởng mượn hai bọn họ phân đến khu sơ chế xử lý dược liệu.
Chuẩn đến lúc đó sẽ kiểm kê dược liệu luôn, để tránh cho xảy sai lầm.
“Tú Tú, về .” Vương Thanh Hòa vợ bận bận rộn rộn, chào hỏi với cô chuẩn về.
“Ừ, đường cẩn thận.” Bạch Tú Tú dịu dàng giúp chỉnh khăn quàng cổ.
Hai ở bên ai bận việc nấy, mà cùng lúc đó, ở tỉnh thành chút xa xôi.
Dư Thành từ bên ngoài về tỉnh thành, đầu tiên là bán hết mớ dược liệu , kiếm lời chừng năm trăm đồng, năm trăm đồng còn để một nửa cho Vương Thanh Hòa.
mà cho dù là thế, trừ tiền vốn xong vẫn còn lời hai trăm năm mươi đồng.
Nhiều tiền như thế, chỉ cần chút chuyện nhỏ, loại cảm giác thấy một con ch.ó vỉa hè cũng cảm thấy nó vô cùng xinh đáng yêu.
“Ủa? Đây là dì Tề của nhà chú Hạ ? Dì Tề, lâu gặp, chú Hạ khỏe ạ? Dạo gần dì khỏe ? Hạ Thành và Hạ Minh nhà dì dạo thế nào ạ? Có còn dì phiền lòng lo lắng giống như lúc ? , Hạ Vi nhà dì ? Hiện tại còn chung chạ với tên tiểu bá vương ?”
Dư Thành vô cùng thiện rộng rãi, nhưng mà mỗi một chữ , đều là lời mà thích !
Người gọi là dì Tề là một chừng năm mươi tuổi, nhưng mà trông vẫn là một phụ nữ hiền hòa.
Gương mặt xinh , khi mỉm sẽ mang đến cho một cảm giác quen thuộc.
Gương mặt của bà khó , nhưng mà vì mặt mũi, bà vẫn cứ dịu dàng đáp lời: “Là Dư Thành , dì cháu trai dì , cháu theo nó đến nơi khác chơi đúng ? Đã nhiều năm như thế, cháu cũng nên tính toán gì chứ. Sao thể mỗi ngày đều chỉ lo nghĩ đến chuyện chơi . Hạ Vi nhà dì sắp kết hôn , còn Hạ Minh và Hạ Thành , chúng nó chú Hạ của con dạy dỗ, cũng khá hơn nhiều . Cảm ơn cháu quan tâm.”
Thái độ của bà .
Dư Thành xong tiếp tục hỏi bà : “Vậy ? Vậy dì Tề còn tìm đứa bé nữa ?”
Người phụ nữ nhịn nữa: “Cháu ai mấy cái chuyện nhảm nhí thế, bớt hỏi thăm chuyện nhà chúng . Dì còn về nhà của nữa, chuyện với cháu .”
Người phụ nữ vội vàng rời .
Đến cả rau trong giỏ rơi xuống cũng .
Dư Thành bĩu môi, chuyện ai mà chứ? Hai tên chúa quậy phá nhà bà gây chuyện, gây sự.
Hiện tại còn đang nhốt trong nhà.
Hiện tại chắc là dì Tề và chú Hạ đều lo lắng.
Chỉ nhanh chóng tìm thằng con trai cả, xem xem thể cứu vãn một chút mặt mũi .
Cả gia đình đều là sĩ diện.
Anh hỏi thăm nhiều hơn một chút mới , hiện tại Vương Thanh Hòa chính là một bước quan trọng con đường phát tài của , nhất định giúp đỡ Vương Thanh Hòa mới .
Tề Nghênh Nghênh về đến nhà, bỏ giỏ rau xuống, con thứ hai đang ổ ghế sofa, còn đứa con thứ ba đang ăn đồ hộp.
Lại xem con gái đang ôm vở ngây ngô.
Lập tức cảm thấy sốt ruột chết.
Sao bà xui xẻo như thế chứ? Ba đứa con chẳng đứa nào bớt lo, đứa nào thể bà nở mày nở mặt.
Nếu cứ tiếp tục như thế mãi, bà chỉ mặt mũi mà đến cả lão Hạ cũng thiên vị yêu thương thằng con của em trai ông mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-truoc-ngay-nu-chinh-gian-xao-ga-vao-nha/chuong-172.html.]
Tề Nghênh Nghênh cố nhịn lửa giận, khống chế giọng điệu chuyện của , cố gắng cho vẻ tức giận.
“Vi Vi , sắp xếp cho con xem mắt, con ? Cha của thằng bé khá thiết với cha của con, con chuẩn tìm bạn trai lập tức chủ động với . Thế nào, hai đứa chuyện ?”
Tề Nghênh Nghênh xuống bên cạnh con gái, ai ngờ bà mới xuống, cô gái trẻ tuổi vốn dĩ đang bên cạnh bà đột nhiên quăng cuốn sổ trong tay xuống.
Nụ ngu mặt cũng dần dần vỡ vụn: “Ai bảo giới thiệu đối tượng xem mắt cho con chứ? Mẹ hại suýt chút nữa con thích hiểu lầm ! Mẹ nếu thì con thà c.h.ế.t còn hơn ? Mẹ là ruột của con ? Mẹ rõ ràng là kế, con c.h.ế.t thì . Ai thích xem mắt thì cứ xem , dù đừng tìm con.”
Hạ Vi xong lập tức lên lầu về phòng của , đóng sầm cửa , tiếng động cực lớn cho căn nhà vốn dĩ khá yên lặng càng yên tĩnh hơn nữa.
Tề Nghênh Nghênh con gái la to, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà đứa con thứ hai thèm nhúc nhích, thở dài : “Em gái của con hiểu chuyện, Hạ Thành, dù con cũng nên cố gắng một chút cho chứ? con cũng thể cái gì cũng đều thua Hạ Thiên đúng ? Con xem cha con , dạo gần đây về là khen nó. Nếu cứ tiếp tục như thế, cái nhà của chúng đều …”
Bà còn xong, con trai đang cũng dậy.
Người giống lắm, trông còn chút điển trai, lẽ là giống cha nhiều hơn.
Nhíu mày, trong mắt đen tràn ngập cảm xúc bực bội, vô cùng mất kiên nhẫn : “Mẹ, cứ lải nhải lèm bèm mãi ngừng hả? Dạo gần đây nếu lảm nhảm về chuyện thằng con trai cả mất của thì cũng về Hạ Thiên của nhà chú ba. Sao giỏi hơn con chứ? Chú ba giúp thế nào? Cha con giúp bao nhiêu? Sao thông cảm cho con một chút, gì cũng bảo cha sắp xếp cho con một công việc một chút chứ?”
“Con!” Tề Nghênh Nghênh mà á khẩu trả lời .
Chỉ thế hổ về phía đứa con trai thứ ba.
Hạ Minh đang ăn đồ hộp lập tức sặc: “Khụ khụ, đừng là định mắng con nữa đó nha? Con cảm thấy con lắm , đúng , tiền ? Cho con chút tiền ? Con ngoài chơi.”
Tề Nghênh Nghênh về đến nhà ba đứa con chọc cho tức điên, cố nén nước mắt rơi xuống, nhẫn tâm đến mức cho tiền.
Bà lấy năm mươi đồng : “Nhiêu đây đủ ?”
Hạ Minh giơ tay lấy tiền: “Nhiêu đây là đủ .”
Nói xong lập tức chạy vèo khỏi cửa.
Nhìn thấy em trai tiền, Hạ Thành cũng cam lòng chịu thua: “Mẹ, tại chỉ cho thằng ba thôi? Con cũng , cho dù con lớn hơn nó một chút thì cũng đến mức bất công như thế đúng ?”
Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy tạo nghiệt, cho nên mới thể gặp mấy đứa nhỏ .
Bà cũng còn cách nào khác, chỉ thể lấy tiền .
Tiền lương của bà và lão Hạ đều thấp, nhưng lấy một lúc một trăm đồng tiền như thế, vẫn cứ thể khống chế mà đau lòng, dù thì hai đứa nhỏ lấy tiền đều sẽ tiêu xài phung phí.
Cũng đứa con lớn mà bà thất lạc trông như thế nào, chắc là sẽ ngoan ngoãn hơn ba đứa nhóc nhiều nhỉ?
Dù thì bên ngoài chắc cũng điều kiện để nuông chiều từ bé.
Tuy rằng bà từng nuôi dưỡng đứa bé , cũng chắc thể như ba đứa con .
ít nhiều gì đây cũng là cùng một nhà, đứa bé từng trải sự đời, bà cho nhiều thêm một chút ích lợi, tự nhiên sẽ thiết thôi. Nếu đứa con đó giỏi giang tiền đồ, bà cũng nở mày nở mặt theo, ba đứa con trai cũng chỗ dựa an .
Nếu như chẳng tích sự gì…
Lão Hạ cũng vẫn luôn nhớ nhung đứa bé , nếu thể tìm đứa bé .
Bảo lão Hạ tìm cho đứa con một công việc, đó bảo nó nhường công việc cho thằng hai cũng .
Tuy rằng như thế với đứa bé , nhưng mà kiểu gì trong nhà cũng sẽ bồi thường thôi.
Cho dù như thế nào thì tìm con trai, đối với trong nhà và đối với chính đứa nhỏ đều chỗ lợi.
Hơn nữa bà cũng khá nhớ đứa bé .
Cho dù bằng ba đứa con thì đó cũng là con ruột của bà .
Bà đương nhiên cũng .