TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-07-21 04:29:10
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hà Chu mới rời lâu, giọng của Đàm Thế Xuân vang lên ngoài cửa: “Hoắc công tử, lão già mang điểm tâm đến cho ngài.”

Trong trang viện của Hình Viên ngoại còn gạo, từ sáng sớm Đàm Thế Xuân cho nấu cháo gạo. Trong trang viên hơn vạn chen chúc, tất nhiên nửa kho gạo đó là đủ ăn, mỗi chỉ thể miễn cưỡng chia nửa bát cháo nước.

bát cháo chuẩn cho Hoắc Giác , cháo gạo đặc sệt, thịt băm mềm nhừ, trong buổi sáng như thế , là món ăn ngon hiếm .

Đàm Thế Xuân khi đưa cơm còn chút lo lắng, sợ vị công tử cao quý sẽ chê bát cháo .

Ai ngờ những ăn sạch bát cháo, còn nghiêm túc với ông một câu: “Đàm Bảo trưởng vất vả .”

Đàm Thế Xuân vội vất vả, nhận lấy bát bàn, định ngoài, Hoắc Giác từ phía : “Đàm Bảo trưởng, triều đình sắp phái đến cứu trợ, Tông đại nhân ở đây, chắc chắn tiền cứu trợ sẽ thật sự đến tay các ông, việc xây dựng quê hương chỉ là chuyện ngày một ngày hai.”

Đàm Thế Xuân đột nhiên , xúc động đến nỗi suýt rơi bát trong tay, : “Thật… thật ? Triều đình thật sự sẽ phái đến ?”

Hoắc Giác gật đầu, gương mặt tuấn tú ôn hòa hiếm thấy: “Lần động đất xảy đêm Nguyên Tiêu, tất nhiên triều đình dám lơ là.”

Hoắc Giác đến đây, dừng một chút, : “Hoắc mỗ rời nhà nhiều ngày, chiều nay sẽ khởi hành trở về. Việc ở đây, tự nhiên sẽ Tông đại nhân lo liệu cho các ông.”

Đàm Thế Xuân lập tức rưng rưng nước mắt.

Ông Hoắc Giác là một Cử nhân lên Kinh thi, hôm thăm bạn, qua thôn Đàm gia, phát hiện dấu hiệu động đất, mới ở , giúp họ tránh một tai họa.

Đàm Thế Xuân nghẹn ngào : “Lão già năng vụng về, ơn lớn lời cảm tạ, chỉ chúc Hoắc công tử đề tên bản vàng, tiền đồ như gấm.”

***

Giờ Ngọ một khắc, Hoắc Giác lên xe ngựa. Tiếng xe lộc cộc, tiếng ngựa hí vang.

Dưới bầu trời u ám, vô bách tính Lâm An sống sót tai họa theo xe, nửa dặm mới dừng .

Hà Chu từ xa một lớn tiếng : “Ngày Hoắc công tử Ngự Nhai Khoa Quan(*), bách tính Lâm An nhất định sẽ đến Thịnh Kinh, cùng chúc mừng công tử.”

(*)Khoa quan (夸官): Sĩ tử giải cao trong kỳ thi, phân chức quan, diễu hành đường phố.

Đương nhiên Hoắc Giác trong xe cũng thấy lời , vẻ mặt một gợn sóng, nhắm mắt , nghĩ về động đất, cũng nghĩ về việc Ngự Nhai Khoa Quan, mà là sáng hôm , khi rời , Khương Lê lưu luyến rời với một câu: “Hoắc Giác, sớm về nhé.”

Lâm An cách Thịnh Kinh mấy trăm dặm, dù phi ngựa nghỉ cũng mất gần một ngày, đến Hoắc phủ là ngày mai.

Không , chiếc đèn bình an nàng cho , còn là chiếc đèn hoa sen ?

***

Hoắc phủ ở phố Vĩnh Phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-100.html.]

Trong phòng ngủ ở chính viện, chiếc đèn bình an khắc bốn chữ “Chiêu Minh Tĩnh Gia” đang đặt yên lặng bàn.

Khương Lê qua, nhẹ nhàng xoay mặt đèn, hình vẽ ở mặt bên lập tức lộ .

Chỉ thấy trong giấy đèn màu vàng nhạt, một mặc áo vải màu xanh, đầu cài chiếc trâm gỗ buộc tóc; một khác mặc váy màu cánh sen, tay cầm một chiếc đèn lưu ly.

Hai nho nhỏ sóng vai phố, trong mắt chứa ý .

Ánh mắt Khương Lê dừng một chút nhỏ mặc áo xanh, hồi lâu mới thở dài một tiếng.

Đào Chu từ bên ngoài mang điểm tâm , thấy Khương Lê thở dài, bèn hỏi: “Có phu nhân ngủ ngon ?”

Khương Lê khẽ “Ừm” một tiếng, nàng thật sự tiếng gió tuyết gõ vang cửa sổ đánh thức từ sáng sớm, lúc mắt còn chút bóng xanh.

Thực nàng ngủ nông.

Trước đến tiếng gió tuyết, ngay cả tiếng sấm sét cũng khó đánh thức nàng.

Có lẽ là vì Hoắc Giác ở đây.

Nàng quen ở bên cạnh, quen ôm trong lòng, quen mỗi ngày khi tỉnh dậy tiếng “A Lê” trầm ấm đó.

Hắn ở đây, nàng cũng ngủ yên . Nói đến, Hoắc Giác ngoài bốn ngày .

Hai ngày thành Lâm An động đất, tâm động đất ở ngay tại thôn Đàm gia phía Đông thành, nhà cửa ở đó đều biến thành mảnh vụn.

May mà khi động đất, Huyện lệnh đại nhân kịp thời dẫn bách tính khỏi thành, nếu , chắc chắn sẽ thương vong.

Từ khi tin động đất, đáy lòng Khương Lê yên.

Hoắc Giác chỉ việc quan trọng tìm một quen, nhưng nàng tìm . Nếu nơi đến ở gần thành Lâm An, chẳng là cực kỳ nguy hiểm ?

Khương Lê đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên ngoài cửa tiếng bước chân gấp gáp, Vân Chu còn bước cửa, giọng vui vẻ truyền : “Phu nhân, công tử về !”

Khương Lê , cũng còn tâm trí ăn điểm tâm nữa, nhấc váy vội vàng ngoài.

Đi qua hành lang, cửa nguyệt, vòng qua bình phong, đang định qua cổng thùy hoa, đột nhiên đụng một vòng ôm mang theo lạnh gió sương.

Vòng ôm thật quen thuộc, cần ngẩng đầu lên, nàng đó là ai.

Khương Lê nắm lấy tay áo đó, ngước mặt lên, cong mắt, gọi: “Hoắc Giác.”

Loading...