TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-07-24 03:31:29
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Vệ Xuân tái nhợt, ngã xuống ghế, lẩm bẩm: “Là Tiết Vô Vấn.”

Hoắc Giác khẽ gật đầu: “ . Huynh một đến Thanh Châu, cưỡng ép đổi mật lệnh, ép buộc nhóm tử sĩ đó cứu tỷ. Vì chuyện , khi đưa tỷ về Túc Châu, Định Quốc Công đánh bốn mươi chín roi.”

Căn phòng im lặng một lúc, hồi lâu , Vệ Xuân rủ mi mắt xuống, khẽ : “ với như .”

“A tỷ, nếu lúc đó tỷ rằng chính Tiết Vô Vấn đổi mật lệnh của Định Quốc Công, đổi đáng lẽ cứu thành tỷ, tỷ sẽ thế

nào?” Hoắc Giác bình tĩnh hỏi.

Vệ Xuân ngước mắt lên, vẻ mặt phần hoảng hốt.

Sau khi Tiết Vô Vấn cứu, nàng từng căm hận, tại sống sót là nàng ? Nếu là Đại ca hoặc A Giác sống sót, Vệ gia sẽ hy vọng phục hưng, bất kể là ai, cũng đều hơn nàng .

“Tiết Vô Vấn thật với tỷ, chỉ là sợ tỷ hận .” Hoắc Giác dường như thấu tâm tư của nàng , chậm rãi : “A tỷ, chỉ cần tỷ mở lời, Tiết Vô Vấn nhất định sẽ cưới tỷ.”

Trên đời , cho dù ai mở lời cũng đều vô dụng, nhưng chỉ cần Vệ Xuân mở lời, nhất định sẽ cưới. Dù cưới Vệ Xuân đồng nghĩa với việc bộ phủ Định Quốc Công sẽ đối đầu với Hoàng quyền, cũng sẽ cưới.

***

Ra khỏi phòng, Hoắc Giác lặng lẽ cây mai ở trong sân. Gió lạnh gào thét, tuyết rơi lả tả.

Hắn cúi đầu, khẽ vuốt ve đầu ngón tay, trong đầu nhớ câu của Vệ Xuân: “Chàng nên cứu , nếu Đại ca còn…”

Tình cảm của tỷ họ từ nhỏ .

Đại ca Vệ Triệt là trưởng tử của Vệ gia, là quang minh lạc và tài trí hơn . Tuy quan, nhưng ở Thanh Châu tiếng tăm lớn, nhiều kẻ sĩ thể đỗ đạt khoa cử đều sẵn lòng Vệ gia môn khách, cam tâm tình nguyện theo Đại ca.

Ông nội thường , Đại ca tính tình bao dung, tài nhận tài, thể thứ văn chương tuyệt diệu, cũng thể gần gũi dân gian cảm nhận nỗi khổ của dân, là thể mang phúc lợi cho bách tính.

Trong ký ức của Hoắc Giác, Đại ca quả thực là đáng kính ngưỡng, bao nhiêu tài trong Đại Chu vì ngưỡng mộ mà đến Thanh Châu, chỉ để một chiêm ngưỡng phong thái của Vệ Triệt.

Định Quốc Công và phụ , ông nội vốn thiết, trong mắt ông , chỉ cần trưởng tử của Vệ gia còn sống, việc Vệ gia trỗi dậy nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Và chắc chắn a tỷ cũng nghĩ như , Hoắc Giác , việc sự thật với nàng là điều vô cùng tàn nhẫn.

cuối cùng a tỷ cũng sẽ sự thật, và lúc để nàng sự thật, mới là thời điểm nhất.

Hắn cần thời cơ .

Bên Khương Lê đang chuyện với Dương Huệ Nương, qua cánh cửa sổ hé mở chợt thấy một bóng dáng thẳng tắp như cây tùng, lời lập tức ngừng , vội vàng dậy, : “Mẹ, Hoắc Giác đang đợi con, con về đây.”

Dương Huệ Nương vẻ gấp gáp của nàng, khỏi sẵng giọng: “Vội gì chứ? Mới gặp bao lâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-104.html.]

Mặt Khương Lê đỏ ửng, : “Không bên ngoài lạnh ? Sắp đến kỳ thi Hội , con sợ lạnh sinh bệnh, đến lúc đó ảnh hưởng đến thi cử thì .”

Dương Huệ Nương liếc nàng một cái, khuê nữ nhà chỉ đang tìm cớ mà thôi.

cũng hiểu Khương Lê mới thành , đang là lúc ngọt ngào, nên giữ nàng nữa, chỉ dặn dò: “Nếu con rể sắp tham gia thi Hội, ngày thường con ít quấn quýt nó một chút, thêm ít đồ ăn bồi bổ cho nó.”

Khương Lê luôn cảm thấy lời ý gì đó khác.

Sao bảo ít quấn quýt chứ? Ngày thường nàng cũng bận, lúc nào cũng quấn quýt Hoắc Giác ?

Tuy trong lòng càu nhàu nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Con .”

Khương Lê ôm cái lò sưởi tay mới ấm ngoài, chậm rãi về phía Hoắc Giác, đến mặt , nũng nịu : “Sao đây đợi ? Không , nếu , cứ về thư phòng ?”

Giọng của cô nương ngọt ngào mềm mại, trong ánh mắt tràn đầy nụ , rõ ràng là vui vì đây đợi nàng.

Hoắc Giác cụp mắt nàng, mắt là cô nương tươi tắn đáng yêu, đôi mắt ướt át lấp lánh chỉ hình bóng của , trong phút chốc, dường như những quá khứ đau thương xa.

Trên nàng khoác một chiếc áo choàng màu hải đường, lẽ vì vội vã tìm , mũ trùm đầu còn kịp đội lên.

Tuyết nhỏ li ti rơi mái tóc đen nhánh của nàng, Hoắc Giác giúp nàng đội mũ trùm của áo choàng lên, dịu dàng : “Không , học bài cũng so đo một lúc một khắc.”

Hai sóng vai về chính viện, Khương Lê ôm lò sưởi tay, : “Ta với chọn cửa hiệu , cửa hiệu bốn mươi bảy phố Thuận Lạc giá thuê hợp lý, tuy vị trí xa một chút, nhưng rượu ngon sợ ngõ sâu, xa một chút cũng , quán rượu Dương Ký của chúng đây ở phố Chu Phúc cũng xa, vẫn ăn phát đạt .”

Hoắc Giác nhàn nhạt đáp lời nàng, kiếp họ cũng chọn bốn mươi bảy phố Thuận Lạc.

Cửa hiệu là cửa hiệu giá thuê thấp nhất trong những cửa hiệu mà môi giới đưa , Dương Huệ Nương dùng một vạn lượng bạc Hoắc Giác cho Khương Lê, mà tiền tích góp ở thành Đồng An cũng nhiều, việc chọn cửa hiệu ở phố Thuận Lạc trong dự đoán của Hoắc Giác.

“Nếu và nàng đều thích, thì chọn cửa hiệu đó .” Hắn dịu dàng .

Kiếp A Lê và thể cho quán rượu ở phố Thuận Lạc phát đạt thịnh vượng, kiếp bảo vệ, tất nhiên sẽ còn hơn kiếp .

Khương Lê gật đầu “Ừm” một tiếng, chợt nhớ một chuyện,

qua trái , thấy ai, mới nhón chân lên, thì thầm bên tai Hoắc Giác: “Đêm Nguyên Tiêu hôm đó, chính là Tôn thủ lĩnh xem cửa hiệu với , phát hiện những ngày , còn tránh ông nữa.”

Hơi thở của tiểu nương tử ấm mềm mại, mang theo một chút hương thơm nhẹ nhàng, khi chạm vành tai, tê tê ngứa ngứa, khiến cả trái tim cũng ngứa theo.

Hoắc Giác nuốt khan, đôi mắt tối sầm .

Rõ ràng là ngày tuyết rơi mà ghét nhất, nhưng chỉ cần nàng ở bên cạnh , dường như tất cả gió sương mưa tuyết đời , đều trở nên đáng kể nữa.

Loading...