Năm Thành Thái thứ sáu định sẵn là năm thái bình.
Đêm Nguyên Tiêu, thành Lâm An động đất, cùng lúc đó, cách đó trăm dặm, tại Hoàng lăng, bia công đức của Tiên Đế Thừa Bình nhỏ lệ máu, nứt toác.
Thật sự là sóng gió yên, sóng gió khác nổi lên.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bách tính khắp Đại Chu đều bàn tán xôn xao về chuyện động đất và bia công đức của Tiên Đế nhỏ máu.
Việc chẳng lành khiến vô nhớ bảy năm , tức là mùa hè năm Thừa Bình thứ hai mươi bảy, Thái tử và Thái tôn giam
ngục, Tiên Đế bệnh nguy kịch, cả hai tộc Vệ, Hoắc ở Thanh Châu tru di tộc.
Sau khi Tiên Đế băng hà, Tứ Hoàng tử trong lúc lâm nguy giám quốc, kế thừa đại thống, trở thành vị Hoàng Đế thứ mười bảy của Đại Chu.
Đó là mùa hè khó quên đối với dân chúng Thịnh Kinh, khi lòng hoang mang, chỉ mong Hoàng quyền sớm chuyển giao, còn những âm mưu quỷ kế đằng thì là điều mà những bách tính tầm thường chỉ an cư lạc nghiệp bận tâm.
hiện tại, địa long nổi giận, Hoàng lăng rỉ máu. Rõ ràng là oan khuất lớn lao!
Mà những oan khuất , liên quan đến Tiên Đế, e rằng chính là chuyện bảy năm !
Khi Tiết Vô Vấn từ Hoàng lăng trở về, lời đồn Thái tử và Thái tôn c.h.ế.t oan, Tiên Đế c.h.ế.t tức tưởi lan truyền khắp các ngõ hẻm Thịnh Kinh như cỏ gặp lửa.
Chỉ huy đồng tri Đường Kình liếc , cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, ngài thấy cần phái đến bắt vài kẻ lắm mồm, g.i.ế.c gà dọa khỉ ?”
Tiết Vô Vấn ông , như , : “Triệu công công còn gì, ngươi vội gì?”
Đường Kình liền len lén liếc vị Triệu công công mặt tươi , chạm ánh mắt âm trầm của Triệu Bảo Anh, lập tức im bặt.
Chuyến Hoàng lăng, Thánh thượng chỉ phái Tiết Vô Vấn mà còn phái cả thái giám tâm phúc Triệu Bảo Anh cùng.
Vị thái giám chấp bút và Chưởng ấn thái giám Đông Xưởng Dư Vạn Chuyết ngoài mặt hòa thuận vui vẻ, nhưng thực tế, cuộc đấu đá ngầm giữa hai đến hồi gay cấn, một c.h.ế.t thì sẽ dừng .
Cuộc đấu đá của các thái giám Đông Xưởng xưa nay đều là gió Đông lấn át gió Tây, hoặc là gió Tây lấn át gió Đông. Hiện tại Hoàng lăng xảy chuyện, Thánh thượng phái Triệu Bảo Anh , thể thấy phe của Triệu Bảo Anh đang lấn át phe của Dư Vạn Chuyết.
Nghĩ đến đây, Đường Kình hận thể tự tát mười cái, Triệu công công những lời đồn vẫn tươi , ung dung tự tại, ông lắm mồm gì?
Đang hối hận, thì thấy vị Triệu công công bỗng nhiên vung phất trần, với Tiết Vô Vấn: “Tiết đại nhân, chuyện Hoàng lăng điều tra rõ, nên cung diện kiến Thánh thượng, mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-105.html.]
***
Đêm đó, một chiếc xe ngựa từ phủ Định Quốc Công chạy , thẳng tiến đến phố Vĩnh Phúc.
Lúc , trong Hoắc phủ, Đồng ma ma ôm một bó hoa mai mới hái, vén rèm bước nội thất. Thấy Vệ Xuân lặng lẽ giường ấm rằng, trong lòng khỏi xót xa.
Từ hai ngày , khi tiểu công tử đến đây một chuyến, Đại cô nương trầm mặc hai ngày, thì hẳn là đau buồn, mà giống như đang đăm chiêu điều gì đó.
Đồng ma ma Vệ Xuân lớn lên từ nhỏ, tuy khi Vệ Xuân mười ba tuổi bà vinh dưỡng rời phủ, mãi đến khi Vệ gia gặp chuyện mới Tiết Thế tử đón từ quê nhà đến Thịnh Kinh.
mấy năm rời phủ cũng hề ảnh hưởng đến tình cảm sâu đậm hơn cả chủ tớ bình thường giữa bà và Vệ Xuân, Đại cô nương trong mắt bà vẫn luôn là tiểu thư nhỏ bé nũng để uống thuốc.
Rốt cuộc tiểu công tử gì với Đại cô nương, Đồng ma ma , cũng tự nên hỏi, nên cũng hỏi, chỉ càng thêm tận tâm chăm sóc Vệ Xuân.
“Hoa mai hôm nay nở càng hơn.” Đồng ma ma tươi đến bàn bên cạnh giường ấm, rút những cành mai tàn trong bình hoa , tiếp
tục : “Đại cô nương tự tay cắm hoa ?”
Trước đây, khi còn ở Thanh Châu, Đại cô nương thường dẫn các tiểu thư trong tộc hái hoa cắm hoa, nếu gặp ngày xuân tươi , còn mở tiệc thưởng hoa.
Vệ Xuân hồn, Đồng ma ma đang dỗ dành vui vẻ, cũng nỡ phụ lòng bà , mỉm nhận lấy cành mai trong tay Đồng ma ma, cắm bình hoa.
Vệ Xuân lặng lẽ những bông hoa vàng nhạt cành, bỗng nhiên nhớ đến cây mai ở Vô Song viện.
Lúc nàng mới đến Thịnh Kinh, ban đầu Vô Song viện cây mai. Là Tiết Vô Vấn Đồng ma ma , trong viện của nàng ở Thanh Châu trồng một cây mai, mới cho dời một cây mai đến Vô Song viện.
Khi nàng còn chìm đắm trong nỗi đau cả tộc Vệ gia tru di, đối với hành động của Tiết Vô Vấn cảm thấy gì, càng đến chuyện cảm động.
hiện tại nhớ , lúc đó mới đánh bốn mươi chín roi, sắc mặt rõ ràng , mà vẫn nhịn đau, sai trồng cây cho nàng , chỉ vì dỗ dành nàng vui vẻ một chút.
Vệ Xuân cúi đầu, Đồng ma ma bên cạnh cầm lấy một chiếc khăn, lau những giọt nước tuyết rơi đầu ngón tay nàng .
lúc , ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Di nương, của phủ Định Quốc Công đến, đón di nương về phủ.”