Đồng ma ma cau mày, mấy hôm Thế tử gia mới đến, đón cô nương về. lúc đó tiểu công tử ngoài về, cô nương , đợi đến khi tiểu công tử thi Hội xong mới về Vô Song viện.
Đồng ma ma đang định lên tiếng, Vệ Xuân thản nhiên : “Ma ma, thu dọn đồ đạc, chúng về Vô Song viện.”
Đồng ma ma ngẩn , theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy cô nương
nhà rủ hàng mi xuống, lặng lẽ lau ngón tay, khuôn mặt nghiêng thanh tú như chút khác so với đây.
Đồng ma ma vội vàng đáp lời, khỏi phòng, dặn dò nha bà v.ú thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc họ cần mang theo thật sự nhiều, vật dụng trong Vô Song viện đều đủ, Tiết Thế tử hễ thứ gì, dù là vật thưởng trong cung đồ vật hiếm lạ mới tìm , đều đưa đến Vô Song viện.
Chưa đến một canh giờ, mấy thu dọn xong tất cả đồ đạc.
Chuyện của phủ Định Quốc Công đến, Hoắc Giác Hà Ninh đến bẩm báo từ sớm.
Đợi Vệ Xuân chào tạm biệt Dương Huệ Nương, Tô Thế Thanh, Phương Tự Đồng xong, cùng Khương Lê đến Đông sương viện.
Khương Lê ở chung với Vệ Xuân một thời gian, trong lòng coi nàng như tỷ tỷ ruột, nàng sắp , hốc mắt lập tức đỏ hoe, nhưng dám rơi lệ.
Chỉ vì Hoắc Giác , tỷ tỷ về phủ Định Quốc Công là chuyện .
Vệ Xuân thấy tiểu nương tử đỏ hoe mắt, vội vàng dịu dàng : “Nhìn kìa, gì mà đau lòng? Dù về phủ Định Quốc Công nhưng bất cứ lúc nào cũng thể thăm và A Giác.”
Khương Lê vội vàng kìm nén nước mắt, : “Thật ?”
Vệ Xuân mỉm đáp: “Tất nhiên là thật, chẳng lẽ tỷ lừa ?”
Tiểu nương tử , rốt cuộc cũng vui vẻ hơn chút, tiến lên ôm chặt Vệ Xuân, khẽ : “Về nhất định sẽ đốc thúc Hoắc Giác quan to, để tỷ tỷ chỗ dựa vững chắc, khiến trong phủ Định Quốc Công ai dám bắt nạt tỷ.”
Vệ Xuân thoáng chốc ngẩn , mỉm , đáp một tiếng “Được”.
Nói xong, nàng ngước mắt, trao đổi ánh với Hoắc Giác đang gốc cây. Chỉ một ánh mắt, tỷ hai liền hiểu rõ tâm ý của .
Tiết Vô Vấn, nàng gả.
***
Người đến đón Vệ Xuân là Ám Nhất, là tâm phúc nhất của Thế tử, việc đón Ngụy di nương cũng do tự thì Thế tử gia ở trong cung mới thể yên tâm.
Liếc thấy bóng từ cổng lớn , Ám Nhất vội buông roi ngựa, nghênh đón, cung kính mở cửa xe, đặt ghế để chân cho Vệ Xuân.
Vệ Xuân khi lên xe, nhẹ giọng hỏi một câu: “Hắn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-106.html.]
Ám Nhất ngẩn , đây là đầu tiên Ngụy di nương hỏi đến Thế tử gia.
Nghĩ đến đây, Ám Nhất rơi lệ Thế tử gia.
Người ngoài đều Thế tử gia ở Thịnh Kinh là lãng tử qua rừng hoa, dính một cánh lá nào, những chuyện tình thoáng qua với các hoa khôi của Ngọc Kinh lâu, đến cả bọn trẻ con phố cũng thể kể vanh vách từng chi tiết.
Chỉ Ám Nhất và Ám Nhị hầu hạ cận mới , Thế tử nhà vẫn luôn theo đuổi Ngụy di nương, mà chẳng mặn mà gì với ngài .
Không ngờ hôm nay Ngụy di nương đích hỏi đến Thế tử, thật sự là mặt trời mọc đằng Tây.
Vệ Xuân hai chữ buột miệng khiến Ám Nhất cảm thán một phen, thấy mãi lên tiếng, suy nghĩ một chút, liền : “Chủ tử nhà ngươi từ Hoàng lăng trở về ?”
Ám Nhất lúc mới bừng tỉnh, vội đáp: “Dạ, khi trở về chủ tử liền cung diện Thánh.”
Vệ Xuân khẽ gật đầu, thêm gì nữa.
Bánh xe lăn đều, đến nửa canh giờ, liền tới phủ Định Quốc Công.
Một đám bà vú, nha ở Vô Song viện đều cung kính chờ ở nguyệt môn, tuy Ngụy di nương rời hơn nửa năm, nhưng vị là Thế tử gia nâng niu như châu như ngọc, hầu hạ ở Vô Song viện nào dám lơ là.
Tuyết đọng đường đá xanh quét sạch sẽ, trong phòng dọn dẹp tinh tươm, địa long và hương liệu đều đốt lên, đồ đạc bên trong cũng khác gì so với khi Vệ Xuân rời khỏi Vô Song viện, sai một ly.
Vệ Xuân cởi áo choàng, tỉ mỉ quan sát xung quanh.
Vô Song viện ban đầu gọi là Vô Song viện, khi nàng dọn , Tiết Vô Vấn mới đổi tên cho nơi .
Trước nàng cảm thấy nơi là một nhà giam giam cầm , nhưng giờ đây , khỏi nghĩ, nơi , trong mấy năm qua, cũng hẳn là một mái nhà.
Một mái nhà mà Tiết Vô Vấn dành cho nàng .
***
Ánh sáng dần dần tối, hoàng hôn buông xuống, Tiết Vô Vấn rời khỏi cửa cung, bước nền tuyết mỏng manh trở về Vô Song viện.
Hành lang trong viện vắng lặng, một cánh cửa sổ hé mở bức tường trắng đang hắt ánh đèn vàng nhạt, đèn lồng giấy dầu treo mái hiên gió thổi đung đưa.
Tiết Vô Vấn đẩy cửa , thấy một bóng hình mảnh mai đang chiếc giường thấp cạnh giường, tóc đen xõa xuống, mặt như hoa phù
dung, đôi mắt trong veo sáng ngời khi tiếng mở cửa, chậm rãi sang.
Tiết Vô Vấn đôi mắt ươn ướt của Vệ Xuân, bỗng nhiên cũng vội nhà nữa.
Cứ như , dừng bước, nghiêng đầu tựa khung cửa, ngón tay dài đặt Tú Xuân đao bên hông, cụp mắt lặng lẽ nàng .