TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-07-24 04:00:30
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Vô Vấn chăm chú mắt nàng, bốn mắt một lúc, tựa gối lưng, nhếch môi : “Vệ Xuân, giỏi lắm, đến mỹ nhân kế cũng dùng với .”

Vệ Xuân tránh né ánh mắt nóng bỏng của , ngón tay nhẹ nhàng điểm lên n.g.ự.c , : “Chẳng thích thích đến c.h.ế.t sống ? Tiết Vô Vấn, dám cưới ? Dám để thiên hạ , , Vệ Xuân, là thê tử của , Tiết Vô Vấn?”

Nàng thừa nhận, nàng đang dùng mỹ nhân kế, cũng đang dùng chính tiền cược, cược vì nàng mà đổi lập trường của phủ Định Quốc Công.

Nếu là đây, nàng dám đánh cược. Dù ở Thịnh Kinh , nàng thể dùng ngoài Thẩm Thính , cũng chỉ Tiết Vô Vấn.

Thẩm Thính trung thành với nàng, trung thành với Vệ gia.

Tiết Vô Vấn thì khác, họ Tiết, gia tộc của , trách nhiệm của với tư cách là Định Quốc Công đời tiếp theo. Nàng nghĩ, một như , thể nào vì nữ sắc mà mất lý trí.

Thế nhưng , nàng đánh cược một phen.

A Giác một một ở Thịnh Kinh mưu tính giữa vòng xoáy quỷ quyệt, nàng thể trơ mắt đơn độc giúp đỡ.

Nàng mới là ca ca sống sót, vốn dĩ nên do nàng gánh vác những mối thù hận .

“Vệ Xuân, nàng nghĩ rằng, là đích tử duy nhất của Tiết gia, là con một của cha , dù gì, phủ Định Quốc Công cũng sẽ bảo vệ ?”

Vệ Xuân rủ mắt, chăm chú n.g.ự.c , nơi đó một vết sẹo lớn bằng đồng tiền, là năm ngoái khi cùng Hoàng Đế săn, cố ý trúng tên, mục đích chính là để ngăn nàng đến thành Đồng An.

Vệ Xuân vuốt ve vết thương n.g.ự.c , nhẹ giọng : “Phải.” Tiết Vô Vấn khẽ một tiếng.

Cô nương trả lời thật là thẳng thắn, hề sợ tức giận, phơi bày rõ tâm tư của cho xem.

“Cha thế nào, quá hiểu. Nếu thật sự chuyện trái với tổ huấn Tiết gia, cần khác tay, ông sẽ tự cầm đao đến lấy mạng , mắt cũng chớp lấy một cái. Hiện nay của phủ Định Quốc Công ở Thịnh Kinh tuy đều lệnh , nhưng chỉ cần cha , những bất cứ lúc nào cũng thể lưng với .”

Tiết Vô Vấn nâng cằm nàng lên, buộc nàng , tiếp tục : “Không cưới nàng, của phủ Định Quốc Công đều do sai khiến, thể bảo vệ nàng cả đời bình an vô sự. Ta sẽ cưới vợ, sẽ nạp , sẽ chạm nữ nhân khác, cả đời chỉ nàng. nếu cưới nàng, thể sẽ chết, nàng cũng sẽ chết. Như , nàng còn cưới nàng ?”

Vệ Xuân nâng hàng mi lên.

Trong phòng sáng trưng, ánh nến rực rỡ, ánh lửa đỏ rọi lên dung mạo tuấn tú của , đôi mắt đào hoa câu hồn lúc còn vẻ lười biếng đa tình như , mà trở nên thanh tú lạnh lùng.

Nàng , một lúc lâu, cuối cùng : “Muốn.”

Tiết Vô Vấn buông tay đang nắm cằm nàng, chuyển sang đỡ lấy gáy nàng, cúi đầu cắn môi nàng, hôn chút mạnh bạo.

Vệ Xuân nhắm mắt , mặc cho cuồng nhiệt hút lấy thở của nàng.

Không qua bao lâu, khi thở của nàng dần dồn dập, nàng thấy nhỏ giọng bên tai: “Thứ nàng , khi nào

cho? Nàng hỏi dám , đương nhiên là dám. Vệ Xuân, nàng cưới nàng, liền cưới nàng. Kết quả tệ nhất cũng chỉ là cùng nàng xuống âm phủ, một đôi vợ chồng ma.”

Viền mắt Vệ Xuân cay nồng, bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn .

Hắn câu , đại biểu cho việc, đặt nàng, Vệ Xuân, lên trách nhiệm của và truyền thống trăm năm của phủ Định Quốc Công.

nàng đức hạnh gì ? Nàng đối với kỳ thật vẫn luôn lắm.

Khi ở Như Ý viên, nàng thường thấy A Lê cầm kim chỉ, đ.â.m ngón tay đến sắp rách da, chỉ để may cho A Giác một cái túi thơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-108.html.]

nàng từng may cho Tiết Vô Vấn một bộ y phục, từng tết cho một sợi dây, thậm chí ngay cả một bữa cơm cũng từng cho , nàng thật sự ít khi đối xử với .

hao tâm tổn trí trăm phương ngàn kế dỗ dành nàng vui vẻ. Hiện giờ rõ ràng nàng gì, sẽ hậu quả như thế nào, cũng cam tâm tình nguyện.

Chỉ vì nàng , liền đáp ứng.

Cho dù việc nàng , thể sẽ khiến cả Tiết gia vết xe đổ của Vệ gia năm xưa.

Nước mắt cứ thế bất ngờ tuôn , Tiết Vô Vấn nếm nước mắt đắng chát khóe miệng nàng, khỏi dừng , cúi đầu nàng.

Chỉ thấy cô nương như mạng sống của , nước mắt từng giọt từng giọt, từ hàng mi dài trượt xuống, rơi mu bàn tay .

Tiết Vô Vấn đưa tay lau mặt nàng, buồn đau lòng.

“Không chứ, Vệ Xuân, chẳng đồng ý ? Nàng cái gì?”

Cô nương rõ ràng , tuy đúng là thể nàng mềm yếu, mỏng manh hơn khác, phần kiêu kỳ, nhưng nàng một sự cứng cỏi, ít khi rơi lệ. Có lúc giường nàng ức h.i.ế.p quá đáng, cũng chỉ đỏ hoe mắt chứ rơi lệ.

Cho dù rơi nước mắt, cũng giống các tiểu thư khác, lóc ngừng, chỉ lặng lẽ rơi lệ, một lời, càng khiến đau lòng.

Tiết Vô Vấn chỉ thấy nàng hai .

Một khi tỉnh ở Túc Châu, Vệ gia, Hoắc gia một ai sống sót, nàng , lưng về phía , nước mắt thấm ướt nửa chiếc gối vải.

Lần thứ hai chính là ngày gặp Hoắc Giác.

Tiết Vô Vấn vốn nổi lên dục hỏa, hiện giờ tuy tắt, nhưng chút tâm tư sớm nước mắt của Vệ Xuân dập tắt.

Hắn bất đắc dĩ hôn nước mắt nơi khóe mắt nàng, rút tay khỏi áo nhỏ của nàng, nhỏ giọng dỗ dành: “Thôi , tổ tông, nàng mới nín ?”

Vệ Xuân lười để ý đến lời trêu chọc của , hít sâu một , nghẹn ngào : “Tiết Vô Vấn, lúc nên cứu .”

Nàng vẫn luôn thích Thịnh Kinh, thích c.h.é.m g.i.ế.c chiến trường, thích dân phong hào sảng tự do phóng khoáng của Túc Châu.

Chỉ vì nàng về Thịnh Kinh, mới từ bỏ tất cả ở Túc Châu, mang nàng trở về.

Nếu sống sót là Đại ca, nàng, Vệ Xuân, thì , Tiết Vô Vấn cần chịu ấm ức đến , vẫn là Tiết tiểu tướng quân uy phong lẫm liệt ở Túc Châu, sống tự tại và ràng buộc.

Càng cần giống như bây giờ, ở Cẩm Y Vệ bán mạng cho vị trong cung.

Trước đây nàng luôn cảm thấy Vô Song viện là một cái lồng giam, nhưng bây giờ , giam cầm rõ ràng là .

Tiết Vô Vấn rốt cuộc hiểu cô nương đang vì cái gì, trong lòng đau xót vui mừng, sủng ái bấy lâu rốt cuộc cũng xót thương .

Được , uổng công yêu chiều.

“Vệ Xuân, ngày nàng cập kê, còn nhớ gì với nàng ?” Tiết Vô Vấn cúi đầu chạm hàng mi ướt đẫm của nàng, nhếch môi : “Ta , đời thể Thái tôn phi thì nhiều vô kể, nhưng thể thê tử của , Tiết Vô Vấn, chỉ một nàng, Vệ Xuân.”

“Người nhận định từ đến nay chỉ một nàng, nàng thể trơ mắt nàng chết? Bất cứ kẻ nào g.i.ế.c nàng, đều bước qua xác , hiểu ?”

Loading...