TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-07-24 04:01:41
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huyện lệnh Lâm An – Tông Úc chốc lát nổi danh khắp phủ Thuận Thiên.
Mọi đều , khi động đất xảy vài canh giờ, thể sắp xếp đấy cho hàng vạn dân chạy khỏi phía Đông thành, an bài thỏa đáng, đồng thời kịp thời cầu viện triều đình, vị quan phụ mẫu như quả thật là năng lực, là cha tái sinh của bá tánh thành cũng ngoa.
Bá tánh Lâm An, đặc biệt là hàng vạn đêm đó cùng Hoắc Giác chạy thoát , đồng tình với lời đồn .
Không họ tán thành lời khen ngợi dành cho Tông Úc, từ khi động đất xảy cho đến nay, dù là tái thiết vùng nạn phân phát tiền cứu trợ, Huyện lệnh đại nhân đều thể là tận tâm tận lực, quả thật xứng đáng với một tiếng khen của đời.
ngày đó rõ ràng còn một , chỉ là đầu tiên phát hiện dấu hiệu động đất, còn hết lời khuyên can, liều dẫn họ chạy ngoài thành, mới giúp họ bảo tính mạng. Người cũng giống như Huyện lệnh đại nhân, đều là ân nhân cứu mạng của họ.
Sao thể để Hoắc sĩ tử lặng lẽ vô danh?
Hơn vạn bá tánh khi trở về quê hương liền tranh kể , gặp ai cũng nhắc một câu “Hoắc sĩ tử”. Vậy là câu chuyện vị Hoắc sĩ tử xả cứu nhanh chóng lan truyền khắp Thịnh Kinh.
Khương Lê ở trong phủ bận rộn lo liệu việc mở quán rượu, kể chuyện về vị Hoắc sĩ tử , cũng từng nghĩ đến Hoắc Giác.
Trong lời đồn, vị Hoắc sĩ tử nghĩa hiệp, tấm lòng cứu giúp thế gian. Dù Khương Lê nghĩ nát óc cũng thể nào liên tưởng Hoắc Giác vốn thanh cao lãnh đạm với vị Hoắc sĩ tử trong lời đồn.
Ban đêm, nàng cùng Hoắc Giác sách trong phòng ngủ, nhịn liền kể những lời đồn cho Hoắc Giác.
“Hoắc Giác, vị Cử nhân hào hiệp trượng nghĩa cùng là thí sinh với , chừng hai sẽ gặp trong trường thi đấy.”
Hoắc Giác liền đặt quyển kinh nghĩa trong tay xuống, chống tay lên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ kê cánh, tay chống đầu, tiểu nương tử đang líu lo ngừng, im lặng , trong mắt ẩn chứa ý .
Lời đồn đại vốn dĩ một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng sai lệch. Nghe A Lê kể về việc mà thương xót chúng sinh, mà cứu giúp thiên hạ, Hoắc Giác cảm thấy chút buồn .
Phải với A Lê thế nào đây, vị Hoắc sĩ tử nhiệt tình trượng nghĩa, tấm lòng hiệp khách trong miệng nàng chính là ?
Trước đó, vì nàng lo lắng, với nàng, ngày động đất ở ngay thành Lâm An. Giờ thấy tiểu nương tử tin lời đồn, nghĩ vẫn nên với nàng một tiếng.
Dù cũng qua mười mấy ngày , bây giờ nàng cũng sẽ lo lắng. Hơn nữa, công lao cứu còn tác dụng, A Lê sớm muộn gì cũng sẽ .
Biết từ miệng khác, chung quy vẫn bằng từ miệng .
Nghĩ , Hoắc Giác buông tay, dậy về phía nàng, dịu dàng : “A Lê, vị Hoắc sĩ tử hào hiệp trượng nghĩa chính là ngay mắt nàng đây. Ngày động đất, tình cờ qua thành Lâm An, liền giúp đỡ bá tánh ở đó chạy thoát.”
Khương Lê đang chiếc ghế tròn đệm dựa, , ánh mắt chợt dừng , ngơ ngác ngẩng lên, dường như đang phân biệt xem đang thuận theo lời nàng mà trêu đùa nàng .
Hoắc Giác ít khi đùa, Khương Lê phản ứng kịp là thật. Nhớ đến những lời ngoài miêu tả về trận động đất kinh thiên động địa , nàng lập tức cảm thấy một trận sợ hãi.
Tiểu nương tử vội vàng buông quyển sách tranh trong tay xuống, lo lắng nắm lấy tay Hoắc Giác, vội vàng : “Khi đó thương
chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-110.html.]
Hoắc Giác mỉm , ý trong mắt mang theo chút thâm ý: “Ta thương , A Lê hẳn là rõ nhất.”
Khương Lê ban đầu ngẩn , một khắc liền hiểu .
Ngày trở về dụ nàng loạn giường một hồi, thương tích , nàng quả thực là rõ nhất, dù nàng chỉ mà còn sờ… Mặt Khương Lê nóng bừng.
lúc cũng còn thời gian để ngượng ngùng, nàng chỉ nắm tay , nghiêm túc với : “Tuy rằng thương, nhưng vẫn là chớ nên mạo hiểm. Khi địa long trở , ai cũng cơn thịnh nộ của địa long lớn đến mức nào, nếu như ngày đó vết nứt mặt đất lan đến khu rừng rậm ngoài thành, chẳng cũng sẽ thương ?”
Trong Thịnh Kinh, nghĩa cử cứu của Hoắc sĩ tử đang lan truyền rầm rộ, ai ai cũng Hoắc sĩ tử là hùng.
nàng thật sự cần hùng cứu vạn dân khỏi nước lửa, cũng cần xả vì nghĩa lớn.
Cho dù nàng ích kỷ thiển cận cũng , nàng kiến thức nông cạn cũng , mắt là phu quân của nàng, là nàng yêu sâu đậm, nàng nỡ để thương, dù chỉ một chút cũng .
Nàng và , bình an sống đến bạc đầu.
Trong đôi mắt đen láy của tiểu nương tử tràn đầy sợ hãi, căn bản giấu chút tâm tư nào.
Hoắc Giác cụp mắt xuống, nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, liền ôm nàng lòng. Hắn ôm nàng xuống chiếc giường thấp, bên tai nàng trịnh trọng : “Được.”
Ban đầu cứ tưởng qua nhiều ngày như , cho dù A Lê , cũng chỉ trách móc vài câu. Không ngờ, nàng vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Kỳ thật đêm Thượng Nguyên hôm đó, vốn cần đích đến thành Lâm An. Chỉ là vì thành giấc mơ nương tử Trạng nguyên của A Lê, cần một công lao to lớn, cho nên mới đến thành Lâm An.
Hắn từ nhỏ nhiều sách vở, dễ dàng những bài văn hoa mỹ. Vì , việc đạt vị trí Hội nguyên trong kỳ thi Hội quả thực là chuyện khó khăn gì đối với .
đạt Hội nguyên chắc thể Trạng nguyên.
Trong lịch sử Đại Chu, tiền lệ đỗ Hội nguyên nhưng vì tên họ Hoàng Đế yêu thích mà bỏ lỡ danh hiệu Trạng nguyên.
Hoắc Giác rõ, họ “Hoắc” nhất định sẽ Chu Nguyên Canh thích.
thì ?
Hắn cứu bá tánh nửa thành, công lao như , dù Chu Nguyên Canh ghét họ “Hoắc” đến , cũng thể ban danh hiệu Trạng nguyên cho .
Thật bản cũng quan tâm đến việc đạt danh hiệu gì, Trạng nguyên cũng , Bảng nhãn, Thám hoa cũng , chỉ cần
là Tiến sĩ Nhất giáp, thể thuận lợi ở Thịnh Kinh quan là đủ .
A Lê nương tử của Trạng nguyên, thể đáp ứng?
Chỉ cần là thứ nàng , dù là mặt trăng trời, cũng sẽ hái xuống cho nàng. Huống chi, chỉ là một danh hiệu Trạng nguyên nho nhỏ.