TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:40:46
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong Văn Oanh các, khói nhẹ thoảng bay từ lư hương khảm men sứ, Tiết Vô Vấn chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc ngón tay. Thấy Hoắc Giác im lặng nên cho rằng từng đến Triệu Bảo Anh.

Triệu Bảo Anh cung hai mươi chín năm, vẫn luôn lặng lẽ vô danh, mãi đến hai năm Dư Vạn Chuyết trấn thủ Hoàng lăng mới dần dần nổi lên. Sau đó, ông thế như chẻ tre, vững vàng đặt chân trong Ti Lễ Giám, trở thành Hoàng Đế sủng ái, đến chức thái giám Chấp bút.

Tiết Vô Vấn điều tra lai lịch của Triệu Bảo Anh, ông chỉ là con trai út của một gia đình nghèo khó, vì trong nhà sống nổi, tẩu nhẫn tâm bán cung thái giám, lúc cung còn đến mười hai tuổi.

Vừa cung tất nhiên là chịu ít khổ cực, tiểu cung nữ, tiểu thái giám hầu hạ trong cung xưa nay vẫn là những cuộc sống khó khăn nhất.

Trước hai mươi tuổi, Triệu Bảo Anh chịu ít đau khổ, vốn tưởng rằng như , một khi thế, nhất định sẽ điên cuồng trả thù những kẻ từng khinh nhục .

Thế nhưng hiện giờ ông đến thái giám Chấp bút, Tiết Vô Vấn cũng từng thấy ông trả thù ai, gặp ai cũng tươi . Tiểu thái giám tay ông phạm cũng hiếm khi ông phạt nặng, nhiều nhất chỉ tủm tỉm ôn tồn vài câu.

ông càng ôn hòa, việc tay ông càng cẩn thận dè dặt.

Nói ông từ bi thì . Một mềm lòng từ bi thể nào sống sót trong cung đến bây giờ, còn trở thành nắm thực quyền ở Ti Lễ Giám và Đông Xưởng.

ông tàn nhẫn hung bạo cũng . Những kẻ từng bắt nạt, lăng nhục ông , một ông cũng trả thù, gặp ai cũng vẫn tủm tỉm, chuyện cũng như gió xuân ấm áp.

Hiện giờ những đó chỉ hận thể coi ông như cha ruột mà cung phụng, kẹp chặt đuôi sống những ngày tháng nơm nớp lo sợ. Triệu Bảo Anh hắt một cái cũng thể khiến họ nửa đêm ngủ , ác mộng liên miên.

Dư Vạn Chuyết khó đối phó, nhưng ít nhất ông nhược điểm, tham tiền, tham quyền còn ham hư danh.

Chuyện Tiên Đế băng hà rõ ràng thể thoát khỏi liên quan đến ông , khi Tiên Đế bệnh mất, ông còn giả vờ lóc thảm thiết trấn thủ Hoàng lăng, chỉ để cầu một tiếng trung quân ái quốc.

Triệu Bảo Anh thì ?

Tiết Vô Vấn xoay nhẫn ngọc càng lúc càng nhanh, trầm giọng : “Không tìm nhược điểm của Triệu Bảo Anh.”

Không cha , vợ con, ngay cả tẩu từng nhẫn tâm bán ông cũng chết.

Không tham tiền cũng háo sắc, ngay cả việc đến thái giám Chấp bút, dường như cũng chỉ là kết quả của cuộc đấu đá nội bộ trong Ti Lễ Giám, tình cờ Thành Thái Đế để mắt tới.

Người kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, đánh đổ Dư Vạn Chuyết, liên minh với Triệu Bảo Anh là một lựa chọn gì bằng.

như , Tiết Vô Vấn dám dùng. Nếu thật sự thể đồng minh thì tất nhiên là nhất. nếu là kẻ địch, còn khó đối phó hơn cả Dư Vạn Chuyết.

Hoắc Giác xong lời của Tiết Vô Vấn, đôi mắt đen láy như giếng cổ gợn sóng, sâu thấy đáy.

“Một điểm yếu, vẫn chỗ yếu lòng.” Hoắc Giác Tiết Vô Vấn, chậm rãi : “Chỉ cần là , thì nhất định sẽ chỗ yếu lòng.”

Ví như chính , trong cung ai cũng điểm yếu, là một kẻ điên cuồng mất trí. chỗ yếu lòng, vẫn luôn .

Tiết Vô Vấn , mí mắt mỏng nhấc lên, đôi mắt hoa đào liếc , nhếch môi : “Đệ điều tra ? Hay là, mơ thấy điềm báo gì?”

Thật lòng mà , đến giờ vẫn luôn nghi ngờ cái gọi là giấc mơ tiên tri trong miệng .

Thiên tai như động đất thể phát hiện dấu hiệu , ai bên cạnh tiểu tử cao nhân dị sĩ nào đó, thể sớm thăm dò sự dị thường ở thôn Đàm gia .

Sau đó mượn cái gọi là giấc mơ tiên tri, lừa rằng Vệ Xuân sẽ vị trong Kim Loan điện hãm hại, bức thể phản.

Mấy ngàn nhân mã trại Bạch Thủy, hạng gì cũng , với tâm cơ thủ đoạn của tiểu tử , thật sự khả năng. Dù thể thấy tương lai trong mộng là chuyện hiếm một trong vạn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-113.html.]

cho dù Hoắc Giác khả năng đang lừa , cũng thể cẩn thận đề phòng, chính là sợ cái khả năng một trong vạn .

Hắn sẽ lấy mạng của Vệ Xuân để đánh cược.

Hoắc Giác thấy lời đùa của Tiết Vô Vấn, thần sắc vẫn bình tĩnh, chỉ lắc đầu, : “Đương nhiên là từng mơ thấy Triệu công công.

Ta chỉ nghi hoặc một điểm, gia cảnh Triệu công công bần hàn từ nhỏ, từng học, trưởng bối trong nhà cũng đều là chữ. Người như , tại thể chữ, thái giám Chấp bút?”

***

Hoắc Giác ở Văn Oanh các gần một canh giờ, trong lúc đó Tô Ngọc Nương đưa rượu một , thấy Thế tử nhà và vị Hoắc lang quân tuy thể là trò chuyện vui vẻ, nhưng chung quy cũng là bầu khí hòa hợp, liền mỉm : “Thế tử, Nguyệt Phù việc cầu kiến, nên bảo nàng ngày khác hẵng đến ?”

Tiết Vô Vấn và Hoắc Giác chuyện đến gần cuối, liền đáp: “Không , lát nữa cho nàng .”

Nói xong, với Hoắc Giác: “Khâm Thiên Giám chọn ngày , ngày mai vị trong cung sẽ ban chiếu nhận tội. Nếu gì ngoài ý , sang năm sẽ mở Ân khoa, —”

Tiết Vô Vấn đến đây, bỗng nhiên dừng , vốn nghĩ em vợ nhà sắp tham gia thi Hội nên tận trách nhiệm của tỷ phu, để yên tâm, nếu năm nay đỗ thì sang năm còn Ân khoa.

nghĩ , vị công tử dòng chính họ Tông đang Huyện lệnh ở Lâm An , hết nhiệm kỳ sẽ điều về Thịnh Kinh nhậm chức Phủ doãn phủ Thuận Thiên, ông hai Thịnh Kinh để xin công trạng cho Hoắc Giác.

Như , tiểu tử chỉ cần thành tích thi Hội tệ ắt sẽ đỗ Tiến sĩ Nhất giáp.

Nghĩ đến đây, Tiết Vô Vấn dừng lời, : “Thôi, cũng cần dùng đến Ân khoa đó.”

Hoắc Giác tâm tư tinh tường, chỉ trong nháy mắt hiểu ý tứ hết của Tiết Vô Vấn, khẽ gật đầu : “ cần dùng đến.”

Khóe miệng Tiết Vô Vấn giật giật, phẩy tay với , ý bảo mau .

Lúc ở hành lang ngoài Văn Oanh các, một vị tiểu thư yểu điệu thướt tha mặc áo váy trắng muốt, đeo khăn che mặt đang chầm chậm bước tới.

Vị tiểu thư liếc thấy Tô Ngọc Nương từ bên trong , nàng đang định mở miệng gọi , bỗng nhiên thấy phía Tô Ngọc Nương một vị lang quân tuấn tú như ngọc đang theo.

Lang quân trông còn trẻ tuổi, nhưng khí chất trầm , dung mạo tuấn mỹ lạnh lùng, một cảm giác quen thuộc khó tả.

Nguyệt Phù dừng bước, cũng đúng lúc , vị lang quân tuấn mỹ chậm rãi ngang qua nàng , Nguyệt Phù ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như trúc như xạ hương.

Nàng theo bản năng đầu , thấy nọ dáng như cây tùng, một loại cảm giác lẫm liệt giữa trời đất mà khuất phục.

Giống, thật sự giống.

Nguyệt Phù thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu liền chạm ánh mắt mỉm của Tô Ngọc Nương.

Nàng nũng nịu gọi một tiếng: “Đại ma ma!”

Đợi đến khi gần, hỏi: “Vị lang quân là ai? Hình như A Phù từng gặp qua.”

Tô Ngọc Nương : “Chuyện của vị tiểu lang quân là thứ thể tùy tiện, nếu ngươi tò mò, thì tự hỏi Thế tử .”

Dừng một chút, bà vẫn dặn dò một câu: “Thân phận vị tầm thường, ngươi tò mò thì tò mò, nhưng đừng ý đồ gì.”

Nguyệt Phù vội vàng mỉm dịu dàng, : “Ma ma yên tâm, Nguyệt Phù chừng mực.”

Loading...