Khi Tiết Vô Vấn bước , mái tóc đen nhánh dày dặn của Vệ Xuân sấy khô gần hết. Khoảng một khắc , Đồng ma ma cầm một hộp hương cao, cùng Liên Kỳ và Liên Cầm thoa nhẹ lên đuôi tóc nàng.
Tiết Vô Vấn tựa cột giường, cúi mắt , chẳng thấy chán chút nào.
Cô nương từ nhỏ nuông chiều, thật sự là từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều nâng niu hết mực. Sau khi tắm rửa, mất nửa canh giờ thì thể nào xong xuôi .
Mấy nha tuy Thế tử đang ngắm di nương, nhưng Tiết Vô Vấn ở phủ Định Quốc Công vốn nghiêm khắc, thấy lúc như thần giữ cửa bên cạnh, trong lòng cũng chút thấp thỏm.
Nhìn xem, chỉ là lúc chải đầu rụng một sợi tóc, sắc mặt Thế tử gia …
Đồng ma ma thấy động tác tay nha càng lúc càng nhẹ, khỏi nhíu mày, : “Hôm nay thế? Chưa ăn cơm ? Mấy chỗ là huyệt vị, cần dùng lực một chút, quá nhẹ thì .”
Vệ Xuân ngước mắt, đặt tấm lụa Hàng Châu tay xuống, dịu dàng : “Ma ma, .”
Đồng ma ma nào Đại nương tử đang giải vây cho mấy nha , trong lòng thở dài, Thế tử gia hôm nay cũng , chỉ Đại nương tử sấy tóc, thoa hương cao cũng thể lâu như .
Nha , bà v.ú ở Vô Song viện ai ai cũng sợ , ở đây thì những thể chuyên tâm việc?
bà cũng tiện gì, chỉ đành gật đầu, dẫn mấy nha khỏi phòng.
Chờ trong phòng gần hết, Vệ Xuân mới nghiêng đầu, hỏi Tiết Vô Vấn: “Hôm nay về sớm ?”
Những ngày lúc nào cũng bận rộn, nhiều lúc nàng ngủ mới về.
Tiết Vô Vấn đáp, lặng lẽ xuống bên cạnh nàng, cầm lấy tấm lụa Hàng Châu nàng cầm, hỏi: “Muốn may y phục cho ?”
Vệ Xuân khẽ “Ừm” một tiếng: “Sắp sang xuân , may cho một bộ y phục mùa xuân.”
Tiết Vô Vấn đặt tấm lụa xuống, chuyển sang nắm lấy tay nàng, lật qua lật ngón tay thon dài trắng nõn của nàng vài , sờ sờ đầu ngón tay như hành như ngọc của nàng, : “Bị đ.â.m đau ?”
Vệ Xuân rút tay về, nắm chặt, thể động đậy, cũng giãy giụa nữa, : “Hôm nay mới cắt xong, còn bắt đầu may, ngày mai ma ma sẽ dạy .”
Nữ công của nàng thật sự thể là , ở Thanh Châu, nàng từng động đến kim chỉ.
Vì thể yếu ớt, là nữ nhi duy nhất của dòng chính Vệ gia, ông bà nội ngoại, và cha đều nỡ để nàng vất vả, thể để nàng hại mắt thêu thùa.
Chỉ cho nàng học những thứ thích mà mệt nhọc, như cắm hoa, chế hương, vẽ tranh, sách.
Nay nhất thời nổi hứng may y phục cho Tiết Vô Vấn, đúng là đầu tiên trong đời, may mà Đồng ma ma thêu thùa giỏi, nàng học cũng chậm, bà cầm tay chỉ việc, cuối cùng cũng may một bộ y phục tạm .
Tiết Vô Vấn , nhéo nhéo đầu ngón tay nàng, : “Vệ Xuân, thợ thêu trong phủ mời về để ăn cơm ? Ta, Tiết Vô Vấn, chỉ cần con nàng, chứ y phục nàng . Làm mắt và tay nàng mệt mỏi, ai bồi thường cho một Vệ Đại nương tử lành lặn đây?”
Nói xong, liền vo tròn tấm lụa , ném góc giường, động tác dứt khoát.
Nhìn kìa, để ý đến , cứ quấn lấy nàng, nàng đối xử với một chút. Bây giờ đối xử với , vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-115.html.]
Vệ Xuân nghiêng mắt , : “Thật sự may y phục cho ?”
Tiết Vô Vấn xoay xoay chiếc nhẫn ngọc tay, hiệu cho nàng chiếc nhẫn.
“Hai ngày mới tặng một chiếc nhẫn ngọc ? Chiếc nhẫn ngọc thấy còn hơn nhiều so với y phục.”
Vệ Xuân cụp mắt xuống, chiếc nhẫn ngọc đó là đồ trong tư khố của .
Hai ngày nàng dọn dẹp tư khố, thấy nước ngọc của chiếc nhẫn , nỡ để nó bỏ quên, mới lấy cho đeo.
Người thực thích ràng buộc nên cũng thích đeo nhẫn ngọc, chỉ là vì đồ do nàng tặng, mới coi như trân bảo, ngày ngày đeo.
Vệ Xuân bỗng nhiên nhớ tới những lời A Giác với nàng hôm đó.
“A tỷ mắt cần dưỡng thể, sinh thêm vài đứa con với Tiết Vô Vấn. Ta , nghĩ xong nhũ danh, nếu sinh con gái thì gọi là A Thiền.”
***
A Thiền.
Vệ Xuân hai chữ , vì , trong lòng khẽ rung động.
Lần đầu tiên nàng gặp Tiết Vô Vấn, đúng mùa hè.
Khi đó nàng còn là Thế tử của phủ Định Quốc Công Tiết gia, cũng nàng là Đại nương tử của Vệ gia Thanh Châu, vị Thái tôn phi tương lai.
Vệ Xuân nhớ ngày hôm đó, dường như nhiều cảnh tượng đều mờ ảo, chỉ nhớ rõ ánh mắt nàng, ánh mắt bá đạo cùng tiếng ve sầu râm ran hòa quyện trong gió hè.
Nếu nàng thật sự sinh con gái, nhũ danh A Thiền, thật sự hợp ý nàng.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, bên má bỗng nhiên nóng lên.
Tiết Vô Vấn từ lúc nào dựa sát gần, mổ nhẹ lên khóe môi nàng, ánh mắt nàng, : “Đang nghĩ gì ?”
Vệ Xuân khép mi : “Không gì.”
Nếu nàng với , nàng đang nghĩ nữ nhi của bọn họ đặt nhũ danh là gì, tên chắc chắn sẽ lập tức kéo nàng lên giường loạn.
“Chàng mau tắm rửa , một lát nữa ngủ.” Vệ Xuân đẩy .
Tiết Vô Vấn thấy thần sắc nàng bình thản, giống như tâm sự, trái tim nhấc lên mới từ từ hạ xuống, dậy phòng tắm.
Lúc ngoài, Vệ Xuân lên giường, đang dựa một chiếc gối lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong mái tóc đen nhánh, trông càng nhỏ bé.
Dung mạo nàng kiều diễm, Thanh Châu đều thích , Đại nương tử Vệ gia khuôn mặt thần tiên, là khuynh quốc khuynh thành cũng quá.
Chỉ là khí chất của nàng cao quý trầm tĩnh, đè nén vẻ kiều diễm , giống như một đóa hải đường sinh trưởng trong băng tuyết, vẻ kiên cường giữa tuyết sương còn thu hút hơn cả gương mặt của nàng.
Tiết Vô Vấn chút động lòng, bước tới, cúi chống tay lên bờ vai gầy yếu của nàng, cúi đầu tìm kiếm đôi môi nàng. Một lát , nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: “Hôm nay uống thuốc ?”