TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:42:18
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương thần y mười ngày đổi phương thuốc một , trong thời gian uống phương thuốc mới nhất gần gũi.

Vệ Xuân “Ừm” một tiếng: “Thuốc còn uống thêm tám ngày nữa.”

Tiết Vô Vấn lập tức dập tắt ý nghĩ, từ khi Phương thần y đến Thịnh Kinh, Vệ Xuân ngày ngày uống thuốc điều dưỡng, thỉnh thoảng còn châm cứu, thể khỏe mạnh hơn, ít nhất còn bộ dạng bệnh tật như .

Chuyện liên quan đến thể của Vệ Xuân, lời Phương thần y , dám .

Cũng dám hôn tiếp, chỉ chạm khóe môi nàng, giọng khàn khàn : “Nếu thấy thuốc đắng, ngày mai sẽ sai mua thêm mứt quả về.”

Mỗi động tình, giọng luôn khàn khàn, đôi mắt đào hoa long lanh ánh sáng, là thần sắc cực kỳ si tình.

Người con gái giống cha, nếu A Thiền của nàng di truyền đôi mắt đào hoa , sẽ say đắm bao nhiêu công tử.

Vệ Xuân ngước mắt, lặng lẽ , nhẹ giọng : “Tiết Vô Vấn, chờ thể khỏe mạnh, chúng sinh con nhé.”

***

Mùng một tháng hai, Thành Thái Đế hạ chiếu nhận tội, tuyên bố dân.

Từ xưa đến nay, bậc Đế vương đều đức, thuận theo ý trời, hợp lòng dân, giữ vững quốc gia, nếu trời cao sẽ giáng xuống tai ương, để tỏ ý cảnh cáo.

, một khi xuất hiện thiên tai nhân họa, Đế vương cần hạ chiếu nhận , tự kiểm điểm lầm của , để xoa dịu cơn thịnh nộ của trời cao.

Thành Thái Đế hôm nay chính là như , mặc áo tang, tránh ở chính điện, đích quỳ gối ở Thái miếu lóc, để bày tỏ nỗi đau buồn.

Hoàng Đế quỳ gối, những khác nào dám quỳ?

Triệu Bảo Anh cùng Dư Vạn Chuyết cung kính quỳ hai bên Hoàng Đế, giữ cách nửa bước.

Phía , hai hàng triều thần, một hàng đầu là Thủ phụ Lăng Duệ, một hàng đầu là Thứ phụ Chu Dục Thành. Lúc , chúng triều thần đều dập đầu xuống đất, vẻ mặt bi thương.

Đợi đến khi Thành Thái Đế lóc xong chiếu thư, mới theo Hoàng Đế dậy, khỏi Thái Miếu.

Khi vở kịch kết thúc, trời tối đen.

Trở về Hoàng cung, Thành Thái Đế mệt mỏi phất tay cho lui quần thần, long ỷ hai khắc, đó mới chỉ Triệu Bảo Anh, : “Đỡ Trẫm ngoài.”

“Nô tài tuân mệnh.” Triệu Bảo Anh đáp, tiến lên đỡ Thành Thái Đế, đồng thời đầu Dư Vạn Chuyết một bên, mỉm , kiêu ngạo cũng siểm nịnh: “Hoàng thượng quỳ cả ngày, hai chân mỏi mệt, phiền Dư công công chuẩn một chiếc kiệu nhỏ, đợi ở bậc ngọc.”

Vừa ở Thái miếu, chính Dư Vạn Chuyết là thảm thiết nhất.

Lúc , ông đang mở đôi mắt sưng đỏ, Thành Thái Đế, thấy Hoàng Đế lên tiếng, bèn sang Triệu Bảo Anh, phẩy phất trần, : “Ta ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-116.html.]

Sau khi Dư Vạn Chuyết khỏi cửa điện, Thành Thái Đế gần như dựa cả Triệu Bảo Anh, mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh túa trán.

Mấy tiểu nội thị hầu hạ bên cạnh, thấy , đều vô thức lùi vài bước, sợ điều gì nên .

“Vừa động đất, bia công đức nhỏ máu, Triệu Bảo Anh, ngươi thành thật cho Trẫm, là trời cao đang trừng phạt Trẫm?” Môi Chu Nguyên Canh run nhẹ, ánh mắt vô hồn, chỉ dùng giọng nhỏ đủ hai thấy.

Triệu Bảo Anh khom lưng cúi đầu, tư thế vô cùng cung kính, Chu Nguyên Canh xong, bước chân hề hoảng loạn, ngay cả nét mặt cũng đổi.

Chỉ ông nhỏ nhẹ : “Hoàng thượng là minh quân, trời cao chắc chắn đang trừng phạt Hoàng thượng. Theo nô tài thấy, việc giống như đang cảnh báo. Ngài xem, Lâm An tuy động đất, nhưng thương vong, bia công đức ở Hoàng lăng nứt, nhưng cũng thể sửa chữa. Hoàng thượng là Thiên tử, việc lẽ là trời cao đang với Hoàng thượng, chuyện đều còn đường lui.”

Phải rằng lời của Triệu Bảo Anh trúng tim đen Thành Thái Đế.

Sắc mặt khó coi của Thành Thái Đế khá hơn một chút, hỏi: “Vậy ngươi xem, trời cao cảnh báo Trẫm điều gì?”

Triệu Bảo Anh : “Hoàng thượng đừng khó nô tài, nô tài chỉ là một thái giám, nào phúc phận trời cao gì với Hoàng thượng, chi bằng Hoàng thượng chọn ngày mời Viên Huyền đại sư cung hỏi han.”

Hai đến bậc thang bằng bạch ngọc ngoài điện, sắp xuống bậc thang, Triệu Bảo Anh dừng bước, dặn dò: “Hoàng thượng, cẩn thận bậc thang chân.”

Thành Thái Đế vẫn thẳng về phía , liền khẽ gật đầu, cẩn thận bước xuống.

Kiệu nhỏ đợi sẵn bên bậc ngọc, thấy Thành Thái Đế xuống, Dư Vạn Chuyết vội vàng cung kính tiến lên một bước, : “Hoàng thượng về Càn Thanh cung ?”

Ba chữ “Càn Thanh cung” dứt, mí mắt Thành Thái Đế giật mạnh, chốc lát, về phía Dư Vạn Chuyết, : “Đến Thừa Loan điện.”

***

Ngoài cửa Phụng Thiên, Tiết Vô Vấn khỏi cửa cung, Ám Nhất tiến lên nhỏ giọng : “Thế tử, Thứ phụ đại nhân phái đưa tin, đang đợi ngài ở quán mì phố Tú Phường.”

Tiết Vô Vấn sắc trời, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc, với Ám Nhất: “Ngươi đến Vô Song viện một tiếng, sẽ về muộn một canh giờ, bảo nàng đừng đợi.”

Nói xong thì lên xe, bảo Ám Nhị đánh xe đến phố Tú Phường.

Phố Tú Phường ở góc Tây Bắc của Thịnh Kinh, là một con phố ẩm thực tương đối hẻo lánh.

Hôm nay Hoàng Đế hạ chiếu thư nhận tội, dân chúng cùng chia buồn, nhà nhà đều treo cờ trắng, các cửa hàng cũng đóng cửa im ỉm.

Cả phố Tú Phường vắng lặng, Tiết Vô Vấn quen đường đến quán mì cuối phố, đẩy cửa từ cửa hông bước , gật đầu với đàn ông trung niên gốc dương, : “Chu thế thúc.”(*)

(*)Thế thúc: cách gọi của con cái đối với bạn bè của cha Chu Dục Thành chỉ chiếc ghế đá đối diện, : “Ăn mì , lão Khổng tự tay , nước dùng còn nóng hổi.”

Hai hôm nay ở Thái miếu quỳ từ lúc trời sắp sáng đến khi trời tối, sáu bảy canh giờ ăn gì, bây giờ đói.

Chỉ chốc lát, một bát mì nóng hổi bụng.

Chu Dục Thành hài lòng thở dài, liếc Tiết Vô Vấn, mới thẳng vấn đề: “Nghe con đang điều tra Tề Xương Lâm?”

Loading...