TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:46:24
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đêm, Hoàng cung, điện Thừa Loan.

Triệu Bảo Anh chậm rãi bước khỏi nội điện, mãi đến ngoại điện mới dừng , ngước trời đêm u ám.

Tiểu thái giám bên cạnh len lén liếc mắt nội điện, dè dặt hỏi: “Triệu công công, đêm nay Hoàng… Hoàng thượng cần nô tài hầu hạ ?”

Triệu Bảo Anh mỉm tiểu thái giám.

Hôm nay, thái giám vốn theo hầu ông bỗng phát bệnh, hỏi ông chọn ai thế, ông tiện tay chỉ tiểu thái giám đang quét tuyết bên cạnh.

Mọi đều kinh ngạc, nhưng ai dám lên tiếng. Ai cũng , trong Ti Lễ Giám, tâm tư của Triệu công công là khó đoán nhất.

Tiểu thái giám độ mười ba, mười bốn tuổi, trắng trẻo, nét mặt còn thơ ngây. Chắc hẳn trong cung che chở, mới ngây thơ đến , câu gì cũng dám hỏi.

Triệu Bảo Anh liếc xéo tiểu thái giám, khóe môi vẫn giữ nụ nhạt, nhỏ giọng : “Quả là nghé con mới sinh sợ cọp, câu cũng dám hỏi. Về nhớ kỹ, Hoàng thượng cần ngươi, thì dù lăn cũng lăn cho xa, nếu , đầu sẽ lìa khỏi cổ đấy.”

Giọng của Triệu Bảo Anh nhẹ nhàng, chút trách móc nào, ngược như đang ân cần chỉ bảo. tiểu thái giám đôi mắt đen láy đang của ông , trong lòng bỗng thắt , mới nhận câu hỏi thật nên hỏi.

Giống như ma ma , trong cung , tò mò quá mức sẽ mất mạng! Tiểu thái giám vội vàng đáp: “Đa tạ Triệu công công chỉ điểm.”

Triệu Bảo Anh quan tâm đến tâm trạng của tiểu thái giám, mỉm rời mắt.

Lúc trong điện Thừa Loan, Thành Thái Đế ghế tựa gỗ cánh gà, mặt lạnh tanh với Vương Quý phi: “Đem thứ đó đây.”

Sắc mặt ông thật sự , ánh mắt vô hồn, đồng tử giãn , như thể kinh hãi.

Từ khi tin tức bia công đức của Tiên Đế nứt toác, nhỏ m.á.u lan truyền, sắc mặt Thành Thái Đế khá hơn, mấy ngày liền ăn ngon, ngủ yên.

Hôm nay quỳ cả ngày ở Thái miếu, sắc mặt càng thêm khó coi.

Vương Quý phi luôn nắm rõ tâm tư của Thành Thái Đế, thứ đó chuẩn sẵn sàng. Bà khẽ liếc mắt ma ma cận bên cạnh, ma ma dẫn theo đám cung nữ lui khỏi nội điện.

Lúc đóng cửa, ma ma nhịn Vương Quý phi bên trong, đáy mắt thoáng qua vẻ thương xót và lo lắng.

Chờ rời , Vương Loan dậy lấy đồ, khi , tay thêm một chiếc bình ngọc trắng.

“Thiếp hôm nay Hoàng thượng đến Thái miếu chắc chắn chịu uất ức, nên sớm chuẩn sẵn sàng, chờ Hoàng thượng.”

Giọng của Vương Loan dịu dàng, là giọng điệu nũng nịu mà Thành Thái Đế vẫn thích .

lúc tâm tư Thành Thái Đế đặt ở đó, bộ tâm thần đều đặt chiếc bình ngọc trắng, vội vàng : “Mau cho Trẫm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-119.html.]

Vương Loan ngoan ngoãn đổ một viên thuốc màu đen tuyền từ trong bình ngọc, đút miệng Thành Thái Đế.

Một viên thuốc miệng, Thành Thái Đế hài lòng nhắm mắt , đầu dựa lưng ghế. Không lâu , khuôn mặt vốn tái nhợt của ông dần dần hồng hào.

Tiếp đó, ông đột ngột mở mắt, chằm chằm Vương Loan, mắt đỏ ngầu.

Vương Loan đối diện với ánh mắt đáng sợ của ông cũng hoảng hốt, đưa roi mềm tay cho Thành Thái Đế, dịu dàng : “Hoàng thượng cần lo lắng cho , chịu .”

Đó là một cây roi mềm chín khúc, từ da bò thượng hạng, cán roi bằng gỗ kim ti mảnh mai quấn lụa đỏ. Có lẽ vì dùng lâu nên màu đỏ tươi của lụa phai.

Ánh mắt Vương Quý phi Thành Thái Đế tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái, như thể tất cả những gì ông sắp với bà đều là ân huệ.

Thành Thái Đế hưởng thụ, nhận roi, dùng cán roi nâng cằm nhọn của Vương Loan lên, : “Trên đời , chỉ ái phi là hiểu Trẫm nhất.”

Vài giây , roi da mềm mại vung lên, “Chát” một tiếng vang lên.

Môi Vương Loan tái, bà cắn chặt răng, cố gắng phát bất kỳ âm thanh nào.

Trong nội điện sáng trưng, khuôn mặt Thành Thái Đế dần dần méo mó.

“Phụ hoàng rõ ràng chết, tại còn dạy dỗ Trẫm? Trẫm bây giờ là Thiên tử, ông dám!”

“Ngươi xem khi Phụ hoàng chết, thấy nhiều xuống bồi ông như , kinh ngạc , ha ha ha ha ha! Con trai ông yêu nhất, cháu trai ông thích nhất, còn cả thần tử ông tín nhiệm nhất, Trẫm đều đưa xuống bồi ông hết!”

“Còn Chu Nguyên Tuần, Hoàng của Trẫm! Trẫm là của , ruột! Sao thể vì mấy mạng hèn kém mà bắt Trẫm đến Đại lý tự nhận tội! Nói cái gì mà Thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân! Nếu ép Trẫm, Trẫm thể, thể—”

Theo từng tiếng roi vang lên, sự hưng phấn của Thành Thái Đế khi dùng tiên đan dần dần tiêu tan, sự mệt mỏi như sóng triều dâng lên từ trong xương cốt.

Ông thở hổn hển, ném roi xuống, thô bạo cởi bỏ long bào thêu mười hai chương văn, loạng choạng lên giường.

Vương Loan đợi đến khi ông lên giường mới chịu đựng cơn đau, chậm rãi dậy, nhặt roi đất, sang một bên.

Đợi đến khi thở của Thành Thái Đế đều đặn, mới bước tới, Thành Thái Đế đang ngủ say, đôi mắt dịu dàng như nước dần dần lạnh lẽo.

Gió lạnh thổi qua đèn cung treo mái hiên ngoại điện, phát tiếng xào xạc.

Tiểu thái giám vô cớ cảm thấy lạnh, luôn cảm thấy điện Thừa Loan dường như âm u hơn những nơi khác.

Rõ ràng điện Thừa Loan là nơi nhân khí vượng nhất trong cung, dù Vương Quý phi là sủng ái nhất hậu cung, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng né tránh, bao thái giám cung nữ đều đây hầu hạ, ai ai cũng lấy việc việc ở điện Thừa Loan vinh dự.

Sao cung điện lạnh như chứ, mặc dày hơn.

Triệu Bảo Anh thấy tiểu thái giám rùng , mỉm lắc đầu, nhẹ nhàng phẩy phất trần, thầm nghĩ: Sắp sang xuân , trời sắp ấm lên, cũng nên đến chùa Đại Tướng Quốc một chuyến.

Loading...