TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:50:50
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng lẽ vì mấy vị nương tử ồn nên mới điều tra lai lịch? Đốc công bao giờ là nhỏ nhen như .

Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng cho Cao Tiến Bảo mười lá gan, cũng dám hỏi.

Vội vàng lĩnh mệnh lui , đến cửa, Triệu Bảo Anh : “Mặt ngươi dữ tợn, lát nữa ngoài nhớ tránh khác, đừng dọa họ sợ.”

Cao Tiến Bảo mặt mày dữ tợn , đáp “Vâng” một tiếng, khép cửa, nhanh chóng rời khỏi Tiểu trúc Chiếu Tính.

Đi ngang qua núi, Cao Tiến Bảo phát hiện những đang thưởng hoa, ngoài mấy vị nương tử, còn hai nam nhân. Hắn vô thức lướt qua, một là thiếu niên trẻ tuổi, còn trông đến bốn mươi, thở vững vàng, ánh mắt sắc bén, hình như là luyện võ.

Hình như nhận thấy ánh mắt của , đàn ông trung niên như điện xẹt, Cao Tiến Bảo dửng dưng dời mắt, trong lòng khỏi nghĩ: Đốc công bảo tra xét mấy nữ tử , hai nam tử cần tra xét cùng ?

Trong Phật đường, Triệu Bảo Anh lúc cũng đang quan sát Tôn Bình, nam nhân cứ Như Nương, chẳng lẽ đây chính là Như Nương gả cho ?

Triệu Bảo Anh chằm chằm Tôn Bình một hồi lâu, mới thản nhiên thu hồi ánh mắt, về phía phụ nữ mặc áo váy màu xanh.

Năm Thừa Bình thứ sáu, hai gặp cuối, ông đến mười ba, nàng cũng mười một.

Chỉ một cái liếc mắt, ông nhận nàng .

Nàng cao hơn , khuôn mặt tú lệ phai bớt nét ngây thơ, còn vẻ trẻ con. Khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, lắng đọng dấu vết thời gian in hằn .

Nàng vẫn yêu hoa như , cũng vui vẻ, nàng ít khi như thế.

Hai mươi chín năm qua, nàng hẳn là sống . Như .

Hai bọn họ, cuối cùng cũng một sống mới .

Triệu Bảo Anh xoa xoa hạt gỗ chiếc nhẫn, xoay ghế, trong làn hương đàn thoang thoảng, chậm rãi nhắm mắt .

***

lúc Cao Tiến Bảo bước Hoa Nghiêm bảo điện, Hoắc Giác đang chậm rãi bước lên lầu Đại Bi.

Lầu Đại Bi cũng giống như tháp Cửu Phật, đều chia chín tầng.

Tầng một đến tầng bốn thờ bài vị tổ tiên của các bậc quyền quý đương triều ở Thịnh Kinh, tầng năm đến tầng chín thờ các văn thần võ tướng nổi danh trong lịch sử Đại Chu, tầng càng cao, chứng tỏ địa vị của đó càng tôn quý.

Đại Chu lập quốc đầy hai trăm năm, những thể thờ bài vị ở tầng chín quá một bàn tay, trong đó bao gồm cả tổ tiên Vệ Giới của Vệ gia, phò tá Chu Nguyên Đế khai quốc thời kỳ đầu lập quốc Đại Chu, và Tiết Bàn, vị Định Quốc Công đầu tiên của phủ Định Quốc Công.

Từ đường của Vệ gia Thanh Châu thiêu rụi năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, hiện tại chỉ còn bài vị tổ tiên Vệ Giới thờ ở lầu Đại Bi .

Cũng thật nực , Thành Thái Đế dám hủy từ đường của Vệ gia, lẽ cũng nên hủy luôn cả nơi của lầu Đại Bi mới .

ông dám động đến bài vị của Vệ Giới, quả thật là nhu nhược.

Nói cho cùng cũng chỉ là dám hại trung lương mặt Phật tổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-126.html.]

Chùa Đại Tướng Quốc trải qua mấy triều đại, địa vị luôn siêu nhiên. Hằng năm, mấy vị Hoàng Đế của triều Chu đều chọn một ngày đến chùa Đại Tướng Quốc tế bái.

khi Thành Thái Đế đăng cơ, dám đến chùa Đại Tướng Quốc một nào. Việc g.i.ế.c , hại cha , khi đăng cơ kính sợ thần minh.

Thật sự là nực .

như cũng , cứ để ông sống trong sợ hãi, ngày ngày yên .

Tiểu sa di canh giữ ở cửa lầu Đại Bi thấy một bóng trắng đang bước lên cầu thang, khỏi nhướn mày.

Ngày thường, những đến lầu Đại Bi dâng hương ít, hàng tháng, mấy gia tộc công hầu lâu đời ở Thịnh Kinh đều phái đến tế bái, dâng dầu hương.

cánh cửa mà canh giữ là cửa thông thẳng lên tầng chín, nơi đó quanh năm thấy đến tế bái, cho nên ngày ngày đều vắng vẻ như chùa Bà Đanh.

Sao hôm nay ngày lễ mà đến?

Tiểu sa di cầm sổ sách, dậy, tươi : “A Di Đà Phật, thí chủ lên tầng chín của lầu Đại Bi ?”

Hoắc Giác gật đầu, đưa một miếng gỗ hình bán nguyệt, miếng gỗ khắc một chữ “Tiết” to.

Muốn lên lầu Đại Bi, thẻ bài tương ứng.

Tiểu sa di nhận lấy miếng gỗ, kỹ, miếng gỗ bằng gỗ trầm hương, ở giữa nửa chữ “Tiết” mạ vàng rồng bay phượng múa, đúng là thẻ bài của phủ Định Quốc Công.

Tiểu sa di lấy nửa thẻ bài còn , hai thẻ bài ghép thành một chữ “Tiết” chỉnh.

Xác nhận thẻ bài, tiểu sa di cung kính trả nửa miếng gỗ cho Hoắc Giác, : “Thí chủ cửa rẽ lên lầu là .”

Hoắc Giác nhận lấy thẻ bài, gật đầu cảm ơn. Hắn từng đến lầu Đại Bi , căn bản cần khác chỉ dẫn, quen đường bước .

Tiểu sa di bóng lưng thanh tú của , khỏi thắc mắc, từ khi xảy động đất lão phu nhân của phủ Định Quốc Công Từ An lâu, ngày ngày lễ Phật tụng kinh, tính cũng hơn một tháng.

Lão phu nhân ở đây , còn phái đến lầu Đại Bi tế bái? Thật kỳ lạ.

Những chuyện quanh co trong các gia tộc thế gia tiểu sa di đương nhiên hứng thú, chỉ thắc mắc một chút, lặng lẽ niệm kinh.

Trong lầu Đại Bi, cánh cửa gỗ sơn đen nặng nề “kẽo kẹt” một tiếng mở .

Hoắc Giác bước , bài vị huyền cao, quỳ xuống đất bái lạy, nhỏ: “Tổ tiên đại nhân, Vệ Cẩn, con cháu đời thứ sáu mươi ba của Vệ thị Thanh Châu, đặc biệt đến lầu Đại Bi, mượn bài vị của tổ tiên đại nhân một chút!”

Bên ngoài lầu Đại Bi, một vị hòa thượng mặc áo cà sa đỏ, tay cầm tràng hạt gỗ đàn hương, bước chậm rãi đến. Tiểu sa di thấy đến, vội vàng dậy, vui vẻ gọi: “Sư bá!”

Viên Huyền mỉm hiền từ gật đầu, : “Hôm nay trực ngủ gật ?”

Tiểu sa di vội vàng : “Không ạ, tử hôm nay vẫn luôn niệm 《Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm Kinh》, hề dừng nửa khắc!”

Viên Huyền mỉm “A Di Đà Phật”, khen ngợi vài câu, xoay tràng hạt tay, lầu Đại Bi.

Tiểu sa di bóng lưng của trụ trì, đột nhiên nhớ , vẫn với sư bá, bên trong còn một vị thí chủ đang tế bái tổ tiên!

Loading...