TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:52:17
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ví dụ như Giải nguyên phủ Thái Nguyên Tông Khuê, là cháu trai của Đại lý tự Khanh Tông Già. Mấy năm , từng vị đại nho ở Hàn Lâm Viện đến Tông gia thăm Tông Già, tình cờ gặp Tông Khuê liền khảo nghiệm vài câu. Ai ngờ đứa trẻ mới hơn mười tuổi mà tư duy vô cùng nhanh nhạy, đối đáp trôi chảy, chỉ những tệ nạn thời đại, khiến vị đại nho khỏi khen một câu “tài năng Trạng nguyên”.

Lại ví dụ như Giải nguyên phủ Giang Lăng Tào Phỉ, tuổi còn trẻ bài thơ nổi tiếng. Phủ Giang Lăng nổi tiếng là nơi sản sinh nhiều nhân tài, mà Tào Phỉ năm nay đỗ Giải nguyên, ca tụng là nhất tài tử Giang Lăng.

Những thí sinh cầu một chức quan ở Kinh thành kỳ thi Hội luôn tìm cách để nổi danh ở Thịnh Kinh, nhưng vị thí sinh tên là “Hoắc Giác” , Triệu Bảo Anh quả thật từng đến.

Nhìn ngoài cửa sổ, trời dần tối, Triệu Bảo Anh dậy, cầm lấy cây phất trần bàn, nhẹ nhàng phủi một cái, khoác lên cánh tay, : “Cũng muộn , nên về thôi.”

Những năm , ông đến chùa Đại Tướng Quốc, chỉ lưu nửa ngày hồi cung. Hôm nay quả thật là nấn ná lâu, Thành Thái Đế hiện giờ hết mực ỷ ông , những ngày vì chuyện động đất, lăng tẩm mà ngày đêm ăn ngủ yên.

Tuy là cáo một ngày nghỉ, nhưng Triệu Bảo Anh rõ, nếu ông thật sự ngày mai mới trở về, trong lòng Thành Thái Đế nhất định sẽ khúc mắc.

Bên cạnh quân vương như bên cạnh cọp dữ, Thành Thái Đế một tên nô tài một lòng một chỉ ông , Triệu Bảo Anh cũng chỉ thể loại nô tài .

Ra khỏi Tiểu trúc Chiếu Tính, Triệu Bảo Anh hướng về phía rừng sơn liếc mắt , nơi đó cành hoa khẽ rung, cánh hoa rơi lả tả, nhưng đó thưởng hoa ở đây sớm còn bóng dáng.

Xe ngựa mui đỏ dừng ở một góc trúc môn phía núi, hai nhanh chóng đến trúc môn, một bóng áo trắng đột nhiên từ một lối khác thong thả bước đến.

Cao Tiến Bảo cảnh giác qua, thấy tới là một vị lang quân trẻ tuổi dung mạo như ngọc.

Lang quân mày kiếm mắt sáng, khí chất ung dung trầm , hướng tới, hẳn là đến núi.

Triệu Bảo Anh cũng thấy Hoắc Giác, ông khẽ nheo mắt, khí độ phong thái đều là thượng đẳng, ở Thịnh Kinh hẳn vô danh tiểu .

ông từng gặp .

Như là nhận ánh mắt của Triệu Bảo Anh, Hoắc Giác bình thản thẳng mắt ông , đó khẽ gật đầu.

Đối với Triệu Bảo Anh và Cao Tiến Bảo mà , qua đường, dám gật đầu chào hỏi họ một cách hề khúm núm, thật sự ngoài dự đoán của họ.

Trong Thịnh Kinh , phàm là phận của Triệu Bảo Anh, gặp ông , ai mà run rẩy cung kính hành lễ?

Vị lang quân trẻ tuổi chắc là phận của bọn họ!

Triệu Bảo Anh mang theo ý nhàn nhạt, đầy hứng thú Hoắc Giác một cái, nhẹ nhàng vung phất trần, xoay khỏi trúc môn.

Đợi đến khi lên xe ngựa, tay ông nắm phất trần đột nhiên khựng . Không, đúng, cái tên Hoắc Giác ông từng qua.

Phủ doãn phủ Thuận Thiên sắp nhậm chức tháng năm , Tông Úc đại nhân hai điện Kim Loan, chính là vì .

Đêm Nguyên Tiêu, thành Lâm An, vị sĩ tử cứu hàng vạn dân, Hoắc Giác.

***

Trúc môn “kẽo kẹt” một tiếng mở đóng , bao lâu, truyền đến tiếng vó ngựa xa dần.

Hoắc Giác một gốc cây ngô đồng lá to, ánh mắt khẽ chuyển, rơi Tiểu trúc Chiếu Tính ẩn sâu trong rừng sơn .

Cha nuôi vẫn nhận Như Nương, điểm , sớm dự liệu.

Cha nuôi và từ đến nay giống .

Nếu là , gặp A Lê hai mươi chín năm xa cách. Nhất định một khắc cũng chờ đợi, dỗ dành lừa gạt thậm chí ép buộc, cũng nàng trở về bên cạnh , cho dù nàng hôn nhân mỹ mãn, gặp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-128.html.]

Mà cha nuôi chỉ khi Như Nương sống , để ý phận thái giám của ông , mới đến gần Như Nương. Nếu , ông tình nguyện lựa chọn âm thầm bảo vệ bà phía , cũng sẽ quấy rầy cuộc sống yên bình của bà .

, sẽ sắp xếp cho bọn họ gặp , đến lúc đó, cần Như Nương tự , cha nuôi cũng sẽ chủ động chạy đến đón Như Nương về phủ Thuận Ý.

Nghĩ đến đây, Hoắc Giác dừng nữa, nhanh chóng về phía núi.

Xa cách A Lê hơn một canh giờ, tiểu nương tử sợ là đợi đến sốt ruột . thật Khương Lê sốt ruột.

Nàng xưa nay tài tự tìm việc cho , ở thành Đồng An thì cả ngày bận rộn ủ rượu mỹ thực kiếm bạc.

Sau khi gả cho Hoắc Giác cũng nhàn rỗi, luyện chữ sách học nữ công học quản gia, ngày tháng bận rộn vô cùng.

Lúc núi thưởng hoa, còn kéo Như Nương, Đào Chu, Vân Chu , tạo cho Dương Huệ Nương và Tôn Bình chút cơ hội ở riêng.

Rừng sơn của chùa Đại Tướng Quốc nổi tiếng khắp phủ Thuận Thiên, núi liền trở thành nơi nhất cho các nhà quyền quý ở Thịnh Kinh xem mặt nam nữ kết hôn.

Một nơi như , Khương Lê lãng phí.

Mẹ nàng và Tôn đại đương gia hiện giờ cũng chỉ còn thiếu bước cuối cùng, lúc chẳng là thời cơ ?

mà tên A Lệnh ngốc đó thật sự là quá hiểu phong tình, và Tôn đại đương gia đang chuyện, cứ chen giữa hai ý gì chứ?

Khương Lê phồng má xẹp xuống, xẹp xuống phồng lên, trong lòng đang lầm bầm mắng chửi Khương Lệnh, ngẩng đầu liền thấy Hoắc Giác thong thả bước đến, vội vàng mừng rỡ gọi: “Hoắc Giác!”

Hoắc Giác lúc nãy tới thấy tiểu nương tử cau mày vẻ mặt trầm tư, bước chân khỏi nhanh hơn, đến mặt nàng, liền hỏi: “Xảy chuyện gì ?”

Khương Lê cũng tiện mặt và mấy , chỉ đành kéo tay Hoắc Giác, nhón chân, ghé sát tai nhỏ giọng : “Chàng mau gọi A Lệnh đây. Mẹ và Tôn đại đương gia đang chuyện vui vẻ, cứ chen , thật hiểu phong tình, lo sẽ tìm nương tử!”

Lúc Hoắc Giác mới hiểu Khương Lê đang phiền não chuyện gì, bỗng cảm thấy buồn , nhưng sợ Khương Lê phát hiện, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, : “Ta bây giờ gọi đây.”

Bên Khương Lệnh tỷ tỷ của lo lắng cưới vợ, đang vắt óc suy nghĩ nên gì để dịu bầu khí.

Trên đường từ thành Đồng An đến Thịnh Kinh, phát hiện, dường như ghét Tôn đại đương gia.

Ngày cứu thím Như Nương, Tôn đại đương gia chút thương ngoài da, chắc là cảm thấy võ công Tôn đại đương gia đủ , sắc mặt

cực kỳ khó coi, ngay cả việc đưa thuốc trị thương ngoài da cho Tôn đại đương gia cũng , cứ nhất định gọi đưa.

Sau đó ở phố Vĩnh Phúc, càng ngày càng tránh né Tôn đại đương gia, dường như thật sự gặp ông .

lúc nãy thấy hai bọn họ rơi cảnh chỉ hai , vội vàng đây, tránh cho vui mà cãi với Tôn đại đương gia.

Chốn Phật môn thanh tịnh, cãi thì lắm!

từ nhỏ thích chuyện, khô khan chọn lời mà , bầu khí càng càng ngượng ngùng.

Tính tình Dương Huệ Nương tuy thẳng thắn, nhưng dù cũng thẳng thắn đến mức mặt con trai mà cùng nam tử khác chuyện yêu đương, : “Ta tìm A Lê và Như Nương, hai cứ từ từ trò chuyện!”

Nói xong thì tự rời .

Khương Lệnh thấy Dương Huệ Nương , âm thầm thở phào nhẹ nhõm, với Tôn Bình: “Tôn đại đương gia đừng nghĩ nhiều, chuyện với mới , phần lớn là lo lắng cho A Lê và thím Như Nương.”

Hoắc Giác tới câu , lập tức dừng bước, lúc còn cảm thấy A Lê chút lo lắng thái quá.

A Lệnh dung mạo tuấn tú, học hành chăm chỉ, tính tình cũng chất phác, tìm một tiểu nương tử tâm đầu ý hợp hẳn là khó. lúc , cảm thấy A Lê lo lắng sai, cứ cái đầu óc linh hoạt của A Lệnh, thật sự dễ tìm vợ.

Loading...