TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:31:03
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng ai cũng bằng thịt, huống chi là đứa trẻ bà thấy lớn lên từng ngày, Tiết lão phu nhân tất nhiên đau lòng vô cùng.

Tuy nhiên, bà hiểu rõ bốn mươi chín roi là đáng đánh, dù bà tự tay thi hành cũng sẽ nương tay!

Ban đầu, bà nghĩ rằng bốn mươi chín roi, đứa trẻ sẽ rút bài học, nào ngờ tỉnh , câu đầu tiên nó là: “Đừng để nàng .”

Vì cứu mà chịu khổ lớn như , còn sợ tiểu nương tử trách tội, ngay cả thương cũng dám . Con cháu Tiết gia khi nào hèn mọn đến thế?

Thật sự là hèn mọn đến mức khiến đau lòng. Trước khi gặp Vệ Xuân, nó từng như .

Thời niên thiếu ở Túc Châu, nó nổi danh, khí phách ngất trời, y phục rực rỡ, cưỡi tuấn mã, xông pha trận mạc g.i.ế.c giặc ngoại xâm, ai địch nổi. Khi đó, nó tự do kiêu hãnh như vầng dương rực rỡ phương Đông, đúng là nhân vật như mặt trời ban trưa.

Ở Túc Châu, nơi dân phong hào sảng, ai ai cũng dũng mãnh thiện chiến, ai cũng xứng đáng với danh xưng “Thiếu niên Chiến Thần”.

Ấy như thế si mê Vệ Xuân, đ.â.m đầu , mười con ngựa cũng kéo . Rõ ràng nàng là Thái Tôn phi tương lai, vẫn cứ nghĩ cách cướp nàng về.

Nếu đó xảy chuyện , e rằng vì một nữ nhân, nó thể bỏ nhà bỏ tộc, khi quân phạm thượng.

Lão phu nhân quá hiểu đứa cháu . Bề ngoài thì ngoan ngoãn lời, nhưng thực chất bên trong hoang dã khó thuần, tùy ý bậy.

Mười ba tuổi, nó dám một một ngựa tập kích hậu phương đại quân Bắc Địch, c.h.é.m c.h.ế.t chủ tướng mới nhậm chức. Sau trận đánh đó, ngoài một vết sẹo dài lưng, nó sống sót trở về thành Cô Tang. Lúc thành, nó còn ném đầu tên tướng địch lên tường thành, khiến dân chúng thành đổ nghênh đón, hân hoan gọi “Tiết tiểu tướng quân!”.

Có lẽ vì từ nhỏ lớn lên trong khói lửa chiến tranh, trong xương cốt nó một loại hoang dã tàn nhẫn, bất kính trời đất, chỉ kính bản , kính thanh đao trong tay.

Sự hoang dã dần kìm nén khi trưởng thành, nhưng lão phu nhân rõ, nó thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Ví như bảy năm , một một ngựa xông thẳng đến Thanh Châu, vì một nữ nhân mà kháng quân lệnh, kháng tộc lệnh, một đảo ngược vận mệnh của Vệ Xuân và Vệ Triệt. Thật là to gan lớn mật đến cực điểm!

Trời mới thằng bé vì Vệ Xuân còn thể chuyện gì nữa!

Phủ Định Quốc Công đời đời trung lương, tuyệt đối thể vì một nữ nhân mà đánh cược thanh danh trăm năm và tính mạng của cả phủ.

, lão phu nhân đồng ý để Tiết Vô Vấn đưa Vệ Xuân về Thịnh Kinh, nghĩ rằng vài năm nữa, khi hết hứng thú, lẽ nó sẽ an phận.

Mấy năm nay, bà cũng tìm hiểu ít tiểu nương tử khác cho Tiết Vô Vấn, hy vọng tìm dung mạo tuyệt sắc, để nó sớm thành gia lập thất, vợ con, tính tình sẽ bớt phóng túng.

Thân phận của Vệ Xuân quá đặc biệt, là Thái Tôn phi, nay là tội nữ đáng c.h.ế.t nhưng chết, ngay cả tên cũng thể công khai.

Người như đến cũng thể Quốc Công phu nhân tương lai.

Đặc biệt là mệnh phượng của nàng, một khi gặp tính cách như Tiết Vô Vấn, sớm muộn gì cũng sẽ xảy chuyện.

Phải rằng, nếu gì bất ngờ thì lời tiên tri thứ hai ở tháp Cửu Phật chính là về Tiết gia!

Lão phu nhân đặt chén lạnh xuống, sắc mặt nghiêm nghị, hỏi Tiết Vô Vấn: “Năm xưa, bà nội đồng ý cho con mang Vệ Xuân về Thịnh Kinh, lời thề con lập, con còn nhớ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-133.html.]

Tiết Vô Vấn cụp mắt, khẽ , lơ đãng : “Dĩ nhiên là nhớ, tôn nhi lập lời thề ở tông miếu, đời cưới Vệ Xuân vợ.”

Lão phu nhân quan sát , thấy thần thái bất cần đời, dường như xem việc cưới vợ gì, cứ như cưới cũng chẳng quan trọng.

Lão phu nhân trong lòng nhất định đang nghĩ sẽ cưới vợ nên mới thờ ơ như .

chuyện thể tùy ý .

Hắn là Thế tử phủ Định Quốc Công, hưởng thụ quyền thế của phủ Định Quốc Công thì cũng gánh vác trách nhiệm tương ứng.

“Con nhớ là . Bà nội con sợ Vệ Xuân chịu uất ức, con yên tâm, bà nhất định sẽ tìm một tiểu nương tử độ lượng chính thê cho con, nhất định sẽ để bảo bối của con chịu thiệt thòi.”

Tiết Vô Vấn lơ đãng vuốt ve mép nắp chén , lão phu nhân , trong lòng khỏi bật .

Năm xưa, xưng hô “Ngụy di nương” là do bà nội đặt .

Vì là bà nội lên tiếng, cả phủ , kể cả Ám Nhất, Ám Nhị, những vệ phận thật sự của Vệ Xuân, gặp nàng cũng chỉ thể gọi “Ngụy di nương”.

Tổ mẫu sợ nảy sinh ý định cưới Vệ Xuân, trăm phương ngàn kế nhắc nhở , nào là “Ngụy di nương”, nào là tìm tiểu nương tử khác cho , cũng là lòng .

Hắn hiểu rõ lập trường bảo vệ phủ Định Quốc Công của bà nội, nhưng chỉ là Thế tử phủ Định Quốc Công, mà còn là nam nhân của Vệ Xuân.

Tiết Vô Vấn day day ấn đường, vẻ bất đắc dĩ thỏa hiệp, : “Hiện nay, tranh đấu triều đình ngày càng căng thẳng, bà nội, cứ để con an tâm xử lý xong việc triều chính, hãy chuyện cưới vợ với con, ?”

***

Ra khỏi Tĩnh Tâm đường, Tiết Vô Vấn thong thả bước về Vô Song viện.

Vào trong ấm các, quanh, thấy bóng dáng cô nương nhà .

Gọi nha bên cạnh hỏi mới Vệ Xuân về phòng ngủ. Phòng ngủ cách ấm các xa, chỉ một khắc bộ.

Lúc , trong phòng ngủ, Đồng ma ma đang dẫn mấy nha bên cửa sổ may đai lưng. Vừa , cô nương điều hương xong, bỗng cảm thấy bụng đau tức, phòng tắm xem thì mới là đến kỳ nguyệt sự.

Cô nương vốn ưa sạch sẽ, tất nhiên chịu , đành vội vàng trở về phòng ngủ.

Tiết Vô Vấn cửa, liền thấy cảnh tượng bên cửa sổ, bước chân khựng , cần hỏi cũng đoán Vệ Xuân đến kỳ.

Hai ngày , Vệ Xuân mới ngừng uống thuốc . Hắn nhịn mười ngày, cuối cùng cũng đợi lúc thỏa mãn.

Nào ngờ hôm qua bận việc công vụ, về muộn, đến Vô Song viện thì cô nương ngủ say, nỡ đánh thức nàng.

Ai ngờ hôm nay nàng đến kỳ nguyệt sự.

nghĩ đến đây Vệ Xuân mỗi khi đến kỳ đều khó chịu, bỗng nhiên hết bực tức. Cái chút bồn chồn “ăn thịt” cũng biến mất còn tăm .

Loading...