Buổi tối, khi dùng bữa xong, bế Vệ Xuân lên đùi. Bàn tay to lớn xoa bụng nàng, hỏi: “Khó chịu ?”
Tay ấm áp, dù cách lớp y phục vẫn cảm nhận ấm nhè nhẹ.
Vệ Xuân ngước mắt , : “Không khó chịu.”
Từ khi uống thuốc của Phương thần y, chứng tay chân lạnh, bụng đau tức khi đến kỳ đỡ nhiều, hiện tại thật sự khó chịu.
Tiết Vô Vấn vẫn dịu dàng xoa bụng cho nàng, khi lên giường còn tự tay đổ nước nóng túi chườm, đặt trong chăn cho nàng ủ chân.
Sau khi tắt đèn, căn phòng tối dần, chỉ ánh trăng mờ ảo bên ngoài xuyên qua giấy cửa sổ, hắt chút ánh sáng mỏng manh.
Trong giường, Tiết Vô Vấn ôm Vệ Xuân lòng, khẽ : “Ngủ .”
Cô nương trong lòng thơm tho mềm mại, trời dùng bao nhiêu nghị lực mới thể kiềm chế bản , để tâm trí lạc.
Vệ Xuân khẽ “Ừm” một tiếng, nhưng nhắm mắt, ngón tay thon dài như hành bỗng nhiên luồn vạt áo trong của , mượn tư thế ôm ấp, chậm rãi chạm vết roi lưng .
Tiết Vô Vấn cúi nàng. Dạo gần đây, vị cô nương hình như thêm một thói quen kỳ lạ. Nàng thích vuốt ve những vết thương lưng khi ngủ, lặng lẽ, chăm chú, như đang nâng niu một bảo vật hiếm đời.
Những lúc khác, Tiết Vô Vấn tất nhiên hưởng thụ cử chỉ mật của nàng. Hắn thích nàng gần gũi .
hiện tại, nhịn đói quá lâu . Hành động của Vệ Xuân chẳng khác nào đổ thêm dầu lửa, thiêu rụi cả căn nhà gỗ cũ kỹ.
Cả cứng đờ, yết hầu chuyển động vài , giọng khàn đặc: “Tổ tông của , nàng mà còn sờ nữa, sẽ bắt nạt nàng bằng cách khác đấy.”
Đầu ngón tay Vệ Xuân vẫn ngừng , chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Chàng bắt nạt bằng cách nào?”
Tiết Vô Vấn nghiến răng: “Bằng cách mà nàng chắc chắn sẽ thích.”
Cô nương nhà vốn ưa sạch sẽ, đôi tay nâng niu, da dẻ trắng nõn mịn màng như món sữa đông mới hấp .
Tiết Vô Vấn từng mơ tưởng đến đôi tay , nhưng cũng chỉ dám mơ tưởng mà thôi.
Nàng là ưa sạch sẽ như , những chuyện ô uế dâm mỹ , dù trong lòng đến mấy, cũng nỡ ép buộc nàng.
Vệ Xuân im lặng, tay cũng dừng .
Tiết Vô Vấn lúc nãy cũng chỉ trêu nàng thôi, chứ thật sự nàng gì. Thấy nàng dừng , bật , định mở miệng thì bàn tay mềm mại lưng bỗng trượt xuống eo, xuống nữa.
“Như , Tiết Vô Vấn?”
Trong màn trướng đỏ thắm, giọng Vệ Xuân khẽ.
Ánh mắt Tiết Vô Vấn sâu thẳm, ngón tay nâng cằm Vệ Xuân lên, mượn ánh trăng mờ ảo, ngắm dung nhan nàng.
Thấy nàng hề vẻ miễn cưỡng, mới khẽ rên một tiếng, giữ lấy bàn tay đang lung tung loạn xạ của nàng, giọng khàn khàn: “Ta dạy nàng.”
***
Ánh trăng chan hòa, gió nhẹ thoảng qua.
Dưới mái hiên, những chiếc đèn lồng giấy màu vàng nhạt đung đưa theo gió đêm, phát tiếng xào xạc, hòa lẫn với tiếng động khe khẽ trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-134.html.]
Vô Song viện về đêm thường hầu hạ, ngay cả Đồng ma ma cũng về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng, màn trướng vén lên một nửa, đèn cầy thắp sáng, đặt chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
Vệ Xuân giường, mái tóc đen xõa tung, y phục xộc xệch, lộ xương quai xanh điểm những nốt chu sa đỏ.
Tiết Vô Vấn tự lấy một chậu nước ấm, dùng khăn thấm ướt, lau tay cho Vệ Xuân, tỉ mỉ lau từng ngón tay một cách sạch sẽ.
Lau lau vài , mới mỉm hỏi nàng: “Đủ sạch ?”
Vệ Xuân cúi đầu, gật đầu miễn cưỡng, trong lòng vẫn nghĩ, ngày mai bảo ma ma lấy bánh xà phòng hoa mai mới để rửa tay.
Tiết Vô Vấn đặt chậu nước lên kệ bên cạnh, trở giường, cúi đầu tìm kiếm ánh mắt Vệ Xuân, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu tổ tông chịu thiệt .”
Nghe , Vệ Xuân chà xát đầu ngón tay, vẫn cảm thấy nhớp nháp. Nhớ những lời thì thầm bên tai, vành tai nàng ửng đỏ.
Nàng im lặng kéo chăn, xuống.
Vừa đặt đầu lên gối trúc, đàn ông phía áp sát , nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, dịu dàng : “Lần sẽ nữa.”
Có lẽ thấy nàng im lặng, Tiết Vô Vấn tưởng nàng thật sự tủi .
Nghĩ cũng , đích nữ duy nhất của Vệ gia Thanh Châu, là Thái tôn phi tương lai, từ nhỏ nuông chiều như ngọc như vàng, bảo nàng những chuyện hầu hạ khác, tất nhiên là tủi .
Vệ Xuân để mặc xoa bóp bàn tay mỏi của , khẽ : “Ta thấy tủi .”
Những chuyện khiến nàng tủi , nàng sẽ . Nếu , thì sẽ ở đây mà tỏ tủi .
Thật đây, những chuyện như nàng tuyệt đối bằng lòng . Không chỉ vì thói quen ưa sạch sẽ, mà còn vì sự kiêu hãnh của một tiểu thư khuê các.
Vệ Xuân vẫn nhớ năm nàng cập kê, Thái tử phi phái ma ma dạy dỗ từ Kinh thành đến Thanh Châu để dạy nàng cách vợ.
Vị ma ma là Thái tử phi tin dùng nhất, những lời dạy bảo của bà tất nhiên cũng là truyền đạt ý của Thái tử phi, từng câu từng chữ đều cho nàng , thế nào mới thể trở thành một Thái tôn phi xứng đáng.
Ví dụ như chính thất, đoan trang hiền thục, ôn lương độ lượng, tuyệt đối những chuyện mê hoặc lòng .
Đặc biệt là chuyện chăn gối, cũng giữ sự đoan trang của một chính thất. Mị hoặc lấy lòng là chuyện của những thứ nữ thất mới .
Lúc đó, mẫu phòng nàng, những lời ma ma .
Sau khi ma ma rời , bà còn đặc biệt gọi nàng đến, với nàng: “Vợ chồng với , nếu tình cảm thì cần đặt những quy tắc cứng nhắc. Chỉ cần hai tâm đầu ý hợp, chuyện phòng the cần quá câu nệ.”
Khi đó nàng xuất giá, tự nhiên hiểu ý của mẫu . bây giờ, nàng hiểu.
Vệ Xuân ngước đôi mắt long lanh, đen láy như ánh trăng, nàng với Tiết Vô Vấn: “Trước đây , vợ chồng nếu tình cảm , thì cần quá câu nệ. Vừa , thấy tủi , cũng… ghét.”
Nói đến đây, hai bên bấy lâu, bao giờ thỏa mãn giường.
Con khi mặc y phục trông như một công tử tuấn tú nho nhã nhưng cởi y phục , hình cường tráng như võ tướng.
Mà nàng hình yếu ớt, giường cũng chịu đựng , nhiều lúc chỉ thể qua loa cho xong.
Nghĩ đến đây, Vệ Xuân chợt thấy, thật bấy lâu nay, nên tủi là mới đúng…