Trong xe ngựa, theo ánh mắt Tiết Chân ngoài, Tào thị chỉ thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc đến lạ.
Nghĩ ngợi một hồi, bà mới nhớ , chẳng nọ chính là học trò mà phu quân Tiết Mậu từng hết mực coi trọng ?
Hình như tên là Hoắc Giác.
Bà và Tiết Mậu còn từng dự hôn lễ của , khi đó cả đại sảnh là đám thương nhân quê mùa ở phố Chu Phúc, khiến bà ghê tởm vô cùng.
Lúc , Tào thị cũng nhớ đến tâm tư thầm kín của nữ nhi Tiết Chân đối với Hoắc Giác, thấy nữ nhi nọ rời mắt, bà vội vàng nghiêng kéo rèm che, chắn tầm mắt Tiết Chân, nghiêm giọng : “Chân nhi, tỉnh táo đầu óc ! Con giờ là thê tử của Tào Phỉ!”
Đôi mắt đen láy của Tiết Chân bình tĩnh thẳng mắt Tào thị, cong môi : “Mẹ yên tâm, Chân nhi sẽ chuyện dại dột nữa.”
Từ khi gả cho Tào Phỉ, Tiết Chân mới thật sự hiểu cảm giác tôn kính, vạn .
Tào gia vốn là đại gia tộc ở phủ Giang Lăng, Tào Phỉ tài hoa hơn , khi đỗ Giải nguyên phủ Giang Lăng, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng đích thiết yến khoản đãi .
Là gia quyến, Tiết Chân cũng tham dự yến tiệc đó.
Khi , phu nhân Tri phủ đối đãi với nàng vô cùng thiện, các phu nhân của những đại hộ khác ở phủ Giang Lăng càng sức nịnh bợ, như thể coi nàng là Bồ Tát mà cung kính thờ phụng.
Đến Kinh thành càng cần , chân Thiên tử nơi nhân tài hội tụ mà Tào Phỉ vẫn là chú ý, ngay cả nàng , thê tử Tào Phỉ hết mực coi trọng cũng như cá gặp nước trong giới quý nữ Kinh thành.
Tiết Chân hưởng thụ đãi ngộ như , cũng tất cả những điều đều là do Tào Phỉ và Tào gia mang .
Hoắc công tử quả thật là nàng từng thật lòng yêu mến, nhưng xuất quá thấp kém.
Cũng như cha nàng , học thức tài hoa của Hoắc công tử đều hơn , ngày nhất định sẽ nổi bật quan trường. cái ngày đó rốt cuộc đợi đến bao giờ? Ai Hoắc công tử mất bao nhiêu năm mới thể mang đến cho nàng tất cả những gì nàng đang ?
Vì , Tiết Chân thật sự may mắn vì khi chuyện đó xảy , nàng lời , đến phủ Giang Lăng, gả cho Tào Phỉ.
Nghĩ đến đây, Tiết Chân dịu dàng : “Mẹ yên tâm, con sẽ một vợ hiền nội trợ cho phu quân. Giờ con cũng quen vài tỷ trong giới quý nữ Kinh thành, phu quân ở Kinh thành, con nhất định sẽ tâm ý phụ tá .”
Tào thị hài lòng gật đầu: “Con nghĩ như là nhất. Cái tên Hoắc Giác đó ở Kinh thành chút căn cơ nào, cho dù đỗ Tiến sĩ cũng nhất định thể ở .”
Hoắc Giác cuộc đối thoại của hai con trong xe ngựa, cho dù , cũng để tâm.
Bước qua Long Môn, một tiểu sảnh bên cạnh để nha dịch khám xét, xách bọc hành lý, con đường nhỏ bên trong.
Vừa khỏi đường nhỏ, đến Minh Viễn lâu, liền thấy một lang quân mặt mũi tuấn, khí chất hơn lầu, một lượt, : “Hoắc Giác?”
Hoắc Giác khẽ gật đầu, mặt đổi sắc : “Chính là tại hạ, Tông gì chỉ giáo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-139.html.]
Tông Khuê nhướn mày, cũng bất ngờ khi Hoắc Giác nhận , tự phụ mà là hiện giờ danh tiếng của ở Kinh thành hề thua kém thúc phụ nhà , Hoắc Giác đến cũng gì lạ.
Điều khiến Tông Khuê ngạc nhiên là ánh mắt Hoắc Giác như thể chút quen thuộc.
Hắn cũng suy nghĩ nhiều, nhếch mép : “Chỉ giáo thì dám, chỉ là trưởng bối trong nhà hết lời khen ngợi , Khuê trong lòng hiếu kỳ, nên đến nhận mặt.”
Hoắc Giác thản nhiên : “Như , Tông nhận rõ ?”
Tông Khuê lúc đầu ngẩn , đó liền bật , : “Nhận rõ ! Trưởng bối nhà tài học của hơn , nhưng là kiêu ngạo tự đại, tin. Trong kỳ thi Hội , Khuê cùng Hoắc so tài cao thấp.”
Kỳ thi Đình tuy xem tài học, nhưng cũng xem xét các yếu tố khác. Người đỗ Trạng nguyên chắc là tài hoa nhất.
Còn kỳ thi Hội để cầu công bằng sẽ dán kín tên tuổi, so với thi Đình thì dễ phân cao thấp hơn.
Vì , Tông Khuê chỉ so tài ở kỳ thi Hội. Ai đỗ Hội nguyên, đó thắng.
Hoắc Giác thản nhiên Tông Khuê, tính cách hiếu thắng của quả thật là từ nhỏ . Giống như con công, đến cũng khen đuôi nhất mới .
Hắn cũng đáp , chỉ khẽ gật đầu hiệu, xoay về phía phòng thi.
Minh Viễn lâu là nơi bắt buộc qua để đến khu nhà thi, cuộc đối thoại của hai nhanh chóng lọt tai vô sĩ tử. Mọi đều tò mò chuyện với Tông Khuê rốt cuộc là ai.
Tào Phỉ cũng đang tò mò về phận của Hoắc Giác, và Tông Khuê ngang tài ngang sức, từ khi đến Kinh thành ba bốn mời Tông Khuê cùng tham gia văn hội.
Tông Khuê là kiêu ngạo, cho dù mời bao nhiêu cũng hề đáp . Thái độ đó rõ ràng là đang với rằng, Tông Khuê coi thường Tào Phỉ.
Không ngờ cũng lúc chủ động tìm so tài cao thấp…
Tào Phỉ thu hồi ánh mắt, kỳ thi Hội nhất định vượt qua Tông Khuê. Còn chuyện với Tông Khuê, nếu từng đến thì chắc cũng là mối đe dọa lớn.
***
Thi Hội ba vòng, ba ngày một vòng, liên tục chín ngày.
Trước đây, khi Khương Lệnh cùng Hoắc Giác thi Hương trở về, từng những vị Tú tài khi khỏi trường thi đều mặt mày xanh xao, suýt nữa thì mất nửa cái mạng.
Khương Lê vốn nghĩ Hoắc Giác khỏi trường thi, dù đến mức thê thảm, chắc chắn sắc mặt cũng .
Ai ngờ phu quân của nàng ngoại trừ y phục nhăn nhúm, còn thì khác gì lúc mới , bước vững vàng, sắc mặt cũng bình thường, giống như dạo chơi ngoài ngoại ô trở về.
“Hoắc Giác, ?” Khương Lê tiến lên kỹ một lượt, ngoại trừ mí mắt thâm quầng, tinh thần .
Hoắc Giác khẽ “Ừm” một tiếng, nghĩ đến y phục mấy ngày , nhịn ôm nàng, chỉ : “Ta cả.”