TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:39:08
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên , Khương Lệnh thấy hai giữa thanh thiên bạch nhật mà cứ đắm đuối, vội ho nhẹ một tiếng, : “Tỷ, tỷ phu, chuẩn cơm nước ở nhà, đang đợi chúng về phủ đấy. Chúng mau về thôi, kẻo cơm canh nguội hết.”
Khương Lê nhớ đến việc nàng sáng sớm ngoài mua gà vịt cá ngỗng, bận rộn trong bếp cả ngày, quả thật chuẩn một bàn lớn thức ăn đang đợi Hoắc Giác.
Vì vội vàng giục Hoắc Giác lên xe ngựa, khi về đến phủ, cả sân đều thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, Dương Huệ Nương và Như Nương cùng ở đó, sắp xếp cho hầu bưng thức ăn lên, thật náo nhiệt.
Ăn xong, Dương Huệ Nương Hoắc Giác ở trường thi mấy ngày, chắc chắn là mệt mỏi vô cùng, bèn bảo về phòng nghỉ ngơi.
Hai vợ chồng trẻ chậm rãi về, Khương Lê nhân lúc ai, nhỏ giọng : “Hoắc Giác, thi thế nào? Nếu cũng , sang năm Thánh thượng sẽ mở Ân khoa.”
Cả ngày hôm nay ai hỏi Hoắc Giác thi cử .
Tính tình Dương Huệ Nương nóng nảy như , thật trong lòng sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn nhịn hỏi, chỉ sợ con rể phát huy , hỏi sẽ khiến buồn.
Chỉ lúc , thấy xung quanh ai, Khương Lê mới dám lén hỏi một tiếng.
Hoắc Giác khuôn mặt dè dặt của tiểu nương tử, thật sự trêu chọc nàng.
Hắn véo véo bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng : “Ta nghĩ Ân khoa năm cần, nhưng A Lệnh còn kịp tham gia.”
Thật , điều kiện ở trường thi quả thật thiếu thốn, ở liền chín ngày thật sự thoải mái. những điều đáng là gì, đối với , điều khó chịu hơn chính là gặp nàng.
Khoa cử thi ba ngày, chỉ mất một ngày rưỡi thành bài thi. Thời gian còn , trong lều thi, nghĩ về A Lê của , giờ nàng đang gì.
***
Đêm đó, Tiết Vô Vấn về đến Vô Song viện, Ám Nhất đem mấy quyển bài thi chép tay đến.
Tiết Vô Vấn cầm lấy, lướt qua một lượt mỉm , đưa cho Ám Nhất, : “Đốt . Thằng nhóc đó cũng mất mặt dòng dõi Vệ gia.”
Ám Nhất cung kính đáp “Vâng”, châm lửa đốt bài thi, ném chậu đồng, chẳng mấy chốc thành tro bụi.
Ám Nhất là thô kệch, võ công thì xuất chúng, nhưng học vấn thì kém cỏi. Mấy quyển bài thi chép tay đó xem hiểu, nhưng nếu Thế tử , thì chắc chắn là .
Hắn chậu đồng, chợt nhớ một chuyện, : “ , Thế tử, hai hôm Hà Chu đến tìm thuộc hạ, nhờ thuộc hạ chuyển lời cho Thế tử.”
Mấy ngày nay Tiết Vô Vấn đều ở Trấn Phủ Ty thẩm tra vụ án mạng liên , gần như về phủ Định Quốc Công.
Nghe Ám Nhất , Tiết Vô Vấn xoa ấn đường, hỏi: “Lời gì? Thằng nhóc đó mấy hôm còn đang thi ở trường thi, chẳng lẽ bày trò gì nữa ?”
Giọng điệu chán ghét thể rõ ràng hơn.
Ám Nhất sờ mũi, Thế tử nhà đối với vị công tử Hoắc Giác ngọc thụ lâm phong hình như mắt. Chẳng lẽ là vì Ngụy di nương cũng túi thơm cho Hoắc công tử?
Len lén liếc túi thơm đeo bên hông Tiết Vô Vấn, Ám Nhất khỏi nghĩ: Thế tử thật là nhỏ mọn, Hoắc công tử là ruột của Ngụy di nương, nhận một cái túi thơm thì ? Cũng đáng giận đến ?
Ám Nhất đang lẩm bẩm hăng say, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt nửa nửa của Tiết Vô Vấn, lập tức nghiêm mặt , :
“Hà Chu với thuộc hạ, của Lâm Quy, Phó thống lĩnh Ngự lâm quân, năm Thừa Bình thứ hai mươi sáu khi du xuân vùng ngoại ô mất tích, đến nay vẫn tìm thấy.”
Ánh mắt đang tươi của Tiết Vô Vấn bỗng lạnh lẽo. Thừa Bình thứ hai mươi sáu, ngoại ô, mất tích.
Mấy từ khiến nhớ đến vụ án mạng đang điều tra. Hung thủ là một bán thịt, mở một cửa hàng thịt ở ngoại ô.
Năm Thừa Bình thứ hai mươi lăm, con gái duy nhất của ông mất tích ở một khu rừng rậm ngoại ô.
Lúc đó, cùng nàng rừng còn biểu nhỏ tuổi. Cô nương mất tích lúc biểu đang tiểu, khi thì chỉ thấy nàng dìu lên một chiếc xe ngựa phủ bụi.
Khi cửa xe mở , bé thấy dường như một bên trong, nhưng rõ mặt đó, chỉ thấy một mảnh vạt áo bằng lụa Hàng Châu màu trắng thêu kim tuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-140.html.]
Cô nương mất tích mười năm , bây giờ tìm quả thực khó.
Sau khi con gái mất tích, bán thịt báo quan, đóng cửa hàng, khắp nơi tìm kiếm, nhưng tìm chút tin tức nào về con gái.
Tìm kiếm suốt tám năm kết quả, hai năm ông đành bỏ cuộc.
Cầm một con d.a.o mổ lợn canh giữ ở ngoại ô, gặp nam nhân mặc y phục màu trắng thêu kim tuyến thì tìm cách đánh ngất, mang về mật thất trong cửa hàng thịt, tra hỏi hết đến khác.
Lúc truy bắt một tên tội phạm Tiết Vô Vấn tình cờ cửa hàng thịt , lúc đó trong mật thất bảy tám t.h.i t.h.ể nam nhân la liệt.
Vụ án kỳ thực cần thẩm vấn nhiều cũng thể kết án, giao thẳng cho phủ Thuận Thiên là .
vì , đôi mắt gần như điên loạn của bán thịt, ma xui quỷ khiến mang về Trấn Phủ Ty.
Tiết Vô Vấn gõ nhẹ lên bàn, suy nghĩ một lúc, mới với Ám Nhất: “Ngươi phái điều tra, lúc của Lâm Quy mất tích ai tình cờ ngang qua đó, thấy gì . Nếu , trong hồ sơ hẳn là ghi chép.”
Ám Nhất lĩnh mệnh lui xuống.
Ở Cẩm Y Vệ bốn ngày về, tuy rằng ở đó chỗ tắm rửa, nhưng nghĩ đến tính ưa sạch sẽ của Vệ Xuân, Tiết Vô Vấn từ thư phòng , vẫn đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ mới phòng ngủ.
Trong phòng ngủ thoang thoảng mùi hương ấm áp, Vệ Xuân tay cầm một quyển kinh Phật chữ vàng, giường chăm chú.
Tiết Vô Vấn tiến lên rút quyển kinh Phật tay nàng , mỉm hỏi: “Là sách trong tàng thư của bà nội ?”
Tịnh Tâm đường của Tiết lão phu nhân ít kinh Phật quý giá, ngày thường hiếm khi cho khác mượn xem, thể đem sách đến Vô Song viện cho Vệ Xuân mượn , thật là ngoài dự đoán của Tiết Vô Vấn.
Vệ Xuân khẽ gật đầu, thấy cằm mọc râu, hỏi: “Vụ án ở Trấn Phủ Ty kết thúc ?”
“Chưa. Không là nhớ nàng mới bỏ dở việc chạy về đây ?” Tiết Vô Vấn ôm nàng , đặt lên đùi , tiếp: “Ta xem qua bài thi của nàng, nếu gì bất ngờ, Trạng nguyên năm nay chắc chắn là .”
Nam nhân chuyện đắn, chuyện đắn cởi dây lưng của nàng .
Vệ Xuân ngước mắt lên, mặc kệ đưa tay trong yếm nàng càn, chỉ bình tĩnh : “Nếu bất ngờ thì ?”
Tiết Vô Vấn chằm chằm đôi mắt tĩnh lặng của nàng , bỗng nhiên mỉm , cúi đầu cắn môi nàng , : “Ta bảo đảm sẽ bất ngờ, , tổ tông?”
—
Thông thường kỳ thi Hội diễn đầu tháng hai, đầu tháng ba yết bảng.
Năm nay kỳ thi Hội hoãn một tháng, ngày yết bảng cũng theo đó lùi một tháng.
Đến ngày mười lăm tháng tư, Khương Lê và Hoắc Giác dậy từ sớm, Dương Huệ Nương giục lên xe ngựa, vội vàng đến nha môn Lễ Bộ, chờ xướng danh.
lúc hoa hạnh nở rộ, hôm nay đến xem bảng vàng quả thật đông.
Người hầu do các hội quán các tỉnh phái đến, hầu do các gia tộc phái đến, các vị sĩ tử chờ đợi lâu nên tự đến xem bảng, còn những dân dậy sớm việc gì nên đến đây xem náo nhiệt.
Lúc mấy đến nơi, chỗ yết bảng vây kín.
Ban đầu Khương Lê còn định phái Hà Chu hoặc Hà Ninh ở đây chờ, đợi đến khi xướng đến tên Hoắc Giác thì về phủ báo tin.
Dương Huệ Nương thể chờ đợi một khắc nào, nhất định tự đến. Vì đành phái Hà Ninh chen chúc trong đám đông chờ đợi, mấy bọn họ cùng Dương Huệ Nương xe ngựa ở bên đường.
Dương Huệ Nương tay nắm chặt lá bùa cầu từ chùa Đại Tướng Quốc, miệng lẩm bẩm, các vị Phật tổ Bồ Tát lượt xướng tên.
Khương Lê vốn còn lo lắng, thấy như , ngược còn lo lắng nữa. Cái miệng lanh lợi của nàng thì ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế và Nguyệt Lão cũng lôi cầu khẩn, chẳng lẽ phù hộ Hoắc Giác thi đỗ Tiến sĩ ?
Lễ Bộ xướng danh đều từ cuối cùng trở lên, đợi hơn một canh giờ, liền thấy Hà Ninh mặt đỏ bừng chạy sang đường, lớn tiếng : “Công tử, công tử đỗ đầu bảng! Đầu bảng!”
Vừa dứt lời, Dương Huệ Nương liền mở cửa xe, day huyệt nhân trung, với Hà Ninh: “Đầu, đầu mấy? Báo nữa!”