TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:46:08
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đỗ Hội nguyên chính là Hoắc Giác.

Tin tức như sấm rền vang dội khắp phủ Thuận Thiên. Tông Khuê tin từ hầu, mặt mày biến sắc.

Tông Úc từ ngoài bước , thấy nét mặt cháu , khẩy: “Sao ? Không phục ? Nghe kỳ thi Hội, cháu còn hùng hổ hạ chiến thư với ? Giờ thì thế nào là núi cao còn núi cao hơn chứ gì!”

Người cháu trai từ nhỏ quá thuận buồm xuôi gió, kiêu ngạo đến mức ai bằng. Giờ thì , cho nó một cái tát thật mạnh, để nó học thế nào là khiêm tốn!

Tông Khuê chịu nổi thua cuộc, chỉ là đơn thuần thích cảm giác thất bại mà thôi.

Hắn xoa xoa mặt, với thúc thúc đang hả hê: “Cháu thua tâm phục khẩu phục! Kỳ thi Hội , chủ khảo là Lăng Thủ phụ, phó chủ khảo là Chu Thứ phụ. Hai bọn họ vốn bất hòa, chắc chắn sẽ dám động tay động chân kết quả thi cử, để nhược điểm cho đối phương. Cho nên, cháu , nhất định là bài thi của Hoắc Giác xuất sắc hơn của cháu.”

Thấy Tông Khuê vẫn còn sáng suốt, vì thắng thua nhất thời mà mất phong độ, Tông Úc hài lòng, gật đầu : “ , hiện nay trong triều, phe cánh của Lăng Thủ phụ và Chu Thứ phụ đang ngang tài ngang sức, đều đang tìm sơ hở của đối phương để hạ bệ . Hơn nữa, động đất, Hoàng lăng nhỏ lệ, lúc , nếu kỳ thi Hội xảy vấn đề, hậu quả thật khó lường! Cho nên, ai dám động tay động chân kỳ thi . Cháu, đúng là thua!”

Tông Khuê đỗ thứ hai kỳ thi Hội, so với Hoắc Giác đầu quả thật là kém một bậc.

Tông Khuê rút cây quạt giấy , “xoạt” một tiếng mở , : “Thua thì thua, đợi Hàn Lâm Viện, cháu sẽ cùng so tài cao thấp. Cháu tin Tông Khuê sẽ mãi mãi thua , Hoắc Giác!”

Cùng lúc đó, tại một tòa nhà nguy nga tráng lệ ở Kinh thành, Tào Phỉ gia nhân đến báo tin, sắc mặt chút khó coi. Kỳ thi Hội chỉ đỗ thứ ba.

Tiết Chân ở bên cạnh tiến lên một bước, khóe môi khẽ nhếch lên, dịu dàng : “Sở thích của mỗi vị khảo quan đều khác , vị quan chủ khảo thích văn phong của phu quân, cho nên phu quân mới thiệt thòi đôi chút. Không , trong lòng Chân nhi, phu quân mãi mãi là giỏi nhất.”

Nghe , sắc mặt Tào Phỉ mới dịu , : “Kẻ đỗ Hội Nguyên Phỉ từng đến. Ta nhất định để lão sư dâng sớ, điều tra rõ ràng xem dựa cái gì mà đỗ đầu bảng.”

Lão sư của Tào Phỉ là học sĩ Hàn Lâm Viện, uy tín trong Hàn Lâm Viện. Nếu ông lên tiếng nghi ngờ, thật sự khả năng sẽ lật bài thi của Hoắc Giác.

Tiết Chân mấp máy môi nhưng thấy sự bất mãn trong mắt Tào Phỉ, lời đến miệng nuốt xuống, chỉ mỉm dịu dàng, : “Nghiêm đại nhân luôn công bằng, nếu kỳ thi Hội gì bất công, ông nhất định sẽ khoanh tay .”

***

Mười năm đèn sách, chỉ mong một ngày ghi danh bảng vàng. Ngày công bố kết quả, kẻ vui buồn.

Lúc , Hoắc phủ phố Vĩnh Phúc tràn ngập khí hân hoan. Lễ Bộ phái đến báo tin, gõ trống khua chiêng rầm rộ, khiến cả con phố đổ xem.

Sau khi rời , Dương Huệ Nương cầm một rổ tiền đồng, giống như bà chúa rải tiền, phát cho hầu trong phủ, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay lão gia các ngươi đỗ Hội nguyên, đều thưởng! Xếp hàng lượt nào!”

Những hầu hạ trong nhà đều Dương chưởng quỹ là hào phóng, thấy tiền thưởng, ai nấy đều miệng ngọt như mía lùi, thi gọi “Trạng nguyên lang”, “Văn Khúc Tinh”.

Dương Huệ Nương thích những lời , tiền đồng trong tay chẳng mấy chốc phát hết, vội vàng lấy thêm một rổ nữa.

Thấy vui mừng như , Khương Lê tự nhiên cũng hân hoan thôi.

Đến tối, khi Hoắc Giác kéo nàng lên giường, dụ dỗ xin “thưởng”, nàng cũng phối hợp nhiệt tình.

Sau khi hai vị chủ nhân phòng, Đào Chu và Vân Chu thức thời lui xuống, trong phòng chỉ còn le lói ánh nến.

Màn gấm đỏ thắm khẽ lay động, phát tiếng sột soạt. Nếu lắng tai kỹ, trong tiếng sột soạt còn xen lẫn tiếng rên rỉ khe khẽ như mèo con.

Không qua bao lâu, tiếng rên rỉ mới ngừng .

Hoắc Giác ôm tiểu nương tử trong lòng, đuôi mắt đỏ lên, cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt át của nàng, khàn giọng hỏi: “Đầu gối còn đau ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-141.html.]

Khương Lê lắc đầu, hỏi mà mặt càng đỏ hơn.

Người một khi lên giường như biến thành khác, đôi mắt đen láy như chứa cả một biển mực, chằm chằm, chút áp lực.

Cứ thấy bồi hồi lo lắng.

Không là sợ , mà là nghĩ đến sự cuồng nhiệt của khi triền miên, bất giác tay chân mềm nhũn, thở .

Khương Lê mệt mỏi nhắm mắt , cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều.

nhớ đến những lời của Lễ Bộ , nàng từ từ mở mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ngày hai mươi sáu tháng tư sẽ thi Đình, mấy ngày nay cần về phòng riêng chuẩn cho kỳ thi ?”

“Không cần.” Hoắc Giác nhẹ nhàng xoa đầu gối nàng, dịu dàng : “Thi Đình chỉ hỏi sách lược, đó là sở trường của .”

Nghe , Khương Lê liền yên tâm. Hắn xưa nay lời giả dối, là sở trường thì nhất định là sở trường.

Nàng an tâm nhắm mắt , mơ màng thấy Hoắc Giác bên tai: “Mùng một tháng năm lễ Truyền Lư sẽ diễu hành vinh danh Ngự Nhai(*), bảo Hà Chu đặt một phòng phố Trường An ở Phi Tiên lâu, đến lúc đó A Lê và cần chen chúc trong đám đông, ở Phi Tiên lâu là thể thấy rõ ràng.”

(*)Ngự Nhai: con đường lớn nhất dẫn tới Hoàng cung

Trong đầu Khương Lê kịp liên tưởng giữa lễ vinh danh Ngự Nhai với Trạng nguyên, liền mềm giọng, mơ hồ đáp một tiếng “Được”.

Hoắc Giác mượn ánh nến leo lét, dịu dàng khuôn mặt say ngủ của tiểu nương tử.

Kiếp lúc , Từ Thư Dao hãm hại, tước bỏ công danh sĩ tử, tham gia kỳ thi Hội. Nếu vì trận động đất ở Lâm An, Chu Nguyên Canh hạ chiếu tạ tội, đại xá thiên hạ, còn tư cách cung thái giám.

Lúc đó A Lê ở Đồng An vẫn cung thái giám, cứ tưởng thuận lợi tham gia kỳ thi Hội.

Nàng luôn một niềm tin kỳ lạ đối với , chỉ khác khen vài câu luôn cho rằng nhất định sẽ đỗ Trạng nguyên, nhất định sẽ diễu hành vinh danh Ngự Nhai.

, ngay kỳ thi Hội, tiểu nương tử liền lén đến Kinh thành.

Nàng chỉ đơn thuần từ xa, bên phố Trường An, thoáng qua vị thiếu niên Trạng nguyên lang, y phục lộng lẫy, cưỡi tuấn mã, muôn dân bái lạy – Hoắc Giác. Cũng chính là mà nàng âm thầm thương mến bấy lâu nay.

Dung nhan khi ngủ của tiểu nương tử thật an tĩnh, ngoan ngoãn. Hoắc Giác hồi lâu, mới khẽ kìm nén, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Kiếp , cho A Lê thỏa thích những gì nàng thấy ở kiếp .

***

Sau khi bảng vàng thi Hội dán lên, cái tên Hoắc Giác nhanh chóng vang danh khắp Thịnh Kinh, dần dần cũng liên hệ với vị Hoắc sĩ tử cứu sống vạn dân ở thành Lâm An đêm Nguyên Tiêu.

Danh tiếng trong chốc lát nổi như cồn.

Ngày mười tám tháng tư, học sĩ Hàn Lâm Nghiêm Huy lặng lẽ gõ cửa phủ của Lễ bộ Thượng thư. Vài ngày , bài thi của ba đầu kỳ thi Hội dán lên bảng vàng cửa nha môn Lễ Bộ.

sĩ tử đỗ đạt và những trượt bảng vàng thi Hội đều đổ xô xem, khi về, ai nấy đều lộ vẻ tâm phục khẩu phục.

Loading...