TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:46:11
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một vị sĩ tử trung niên trượt bảng vàng, lưng đeo bọc hành lý lớn, tự nhạt, thở dài: “Trước đây chỉ danh tiếng của Tông Khuê phủ Thái Nguyên và Tào Phỉ phủ Giang Lăng, cho rằng hai họ là đỉnh cao trong các sĩ tử kỳ . Hôm nay tận mắt thấy bài thi tại nha môn, mới bản như ếch đáy giếng, ngờ đời còn tài giỏi mà khiêm tốn như .”
Lời cũng chỉ là tiếng thở dài xuất phát từ đáy lòng của trượt bảng.
Nếu vị sĩ tử trung niên vị Hội nguyên tài giỏi mà khiêm tốn trong miệng ông chính là “gã công tử bột” mà ông gặp trong ngày thi, e rằng sẽ kinh ngạc đến mức mắt cũng rớt ngoài.
Lời của vị sĩ tử trung niên khiến những xung quanh tán thành.
Lễ Bộ dán bài thi của ba đầu, bài của Tào Phỉ Giang Lăng văn chương hoa mỹ, bài của Tông Khuê Thái Nguyên chặt chẽ, nghiêm cẩn, còn bài của Hoắc Giác Thường Châu, chỉ giới hạn ở văn chương mà còn thể hiện một tầm bao quát mà chỉ những đỉnh cao mới .
Đó là tầm bao quát của trăm cuốn sách, thấu kim cổ và thấu hiểu nỗi khổ của dân gian.
Mà tầm như , quan mấy chục năm thì thể . Thử hỏi một như , khiến tâm phục khẩu phục?
Chẳng trách thể một cứu sống vạn dân trong đêm động đất ở Lâm An.
lúc đang cảm thán và bày tỏ ý kiến riêng của , một vị lang quân tuấn tú, đầu đội mũ huyền kim, mặc cẩm bào lộng lẫy, thong thả bước đến, bảng vàng.
Có tinh mắt nhận vị chính là Tông Khuê, đỗ thứ hai trong kỳ thi Hội.
Tông Khuê nổi tiếng là kiêu ngạo, khi bài thi của Hoắc Hội nguyên, nổi giận, buông lời khó ?
Mọi tò mò, im thin thít, sợ lỡ đắc tội với con công kiêu ngạo .
Bên , Tông Khuê khi xong bài thi của Hoắc Giác, ánh mắt sáng lên, trong lòng khỏi kinh ngạc liên tục. Hèn chi thúc thúc bảo đích đến Lễ Bộ xem bài thi , Hoắc Giác quả thật bản lĩnh!
Hắn bảng vàng xem suốt hai khắc đồng hồ, đang định rời , bỗng thấy xung quanh hàng chục đang chằm chằm, khỏi mỉm , : “Nhìn gì? Sợ phục? Yên tâm, Hoắc Giác xứng đáng đỗ Hội nguyên kỳ , , Tông Khuê, tâm phục khẩu phục!”
Hắn giống tên Tào Phỉ , trong lòng phục mà dám , chỉ lóc chạy tìm trưởng bối giở trò .
Tông Khuê xong, mặc kệ phản ứng , liền bước .
Trong quán đối diện, Tiết Vô Vấn thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, rót đầy chén cho Hoắc Giác, : “Hôm , bảo tìm Chu Thứ phụ, nếu nghi ngờ thì dán bài thi Hội lên bảng. Đệ thật gan , chẳng sợ cho rằng bằng Tông Khuê và Tào Phỉ ?”
Nói thì tên tiểu tử cũng thật thâm hiểm, chứng minh bản chỉ cần dán bài thi của lên là , còn dán cả bài của Tông Khuê và Tào Phỉ lên nữa.
Ba bài thi cùng dán lên, cao thấp lập tức phân rõ.
Hoắc Giác thản nhiên nhận lấy chén , : “Không sợ.”
Nghe xem, giọng điệu thật bình thản, hề kiêu ngạo, nhưng nghĩ đến những việc , khóe miệng Tiết Vô Vấn giật giật.
Thôi thôi, dù cũng ngày đầu tiên tính cách của tiểu tử .
“Lần ngoài, cũng hỏi , tin tức sai đưa tới hôm đó rốt cuộc ý gì? Kẻ bắt cóc con gái đồ tể cùng một với kẻ bắt cóc của Lâm Quy ?”
Hoắc Giác uống một ngụm nóng, trầm ngâm một lúc, lắc đầu, : “Giác vô tình Hà Chu nhắc đến vụ án mà tỷ phu đang điều tra, cảm thấy hai vụ án điểm tương đồng, nên mới sai với tỷ phu một tiếng. Việc điều tra xét xử sở trường của Giác. Tông Úc đại nhân, vị Phủ doãn phủ Thuận Thiên sắp nhậm chức là một giỏi, đợi Tông đại nhân nhậm chức, tỷ phu ngại thì đến phủ Thuận Thiên một chuyến.”
Tiết Vô Vấn khép hờ mắt, đưa tay gõ nhẹ lên bàn, : “Được, ngày khác sẽ đến phủ Thuận Thiên.”
Nói xong, Hoắc Giác, : “Trước đó Tông Úc hai điện Kim Loan tâu công lao của . Trong kỳ thi Đình sắp tới, Chu Nguyên Canh chắc chắn sẽ chọn Trạng nguyên. Như , sẽ là tân khoa Trạng nguyên thứ hai trúng cả Lục nguyên của Đại Chu. Nếu ông nội còn sống chắc sẽ tự hào.”
Hoắc Giác cầm chén , tay cứng .
Xuyên suốt các triều đại, liên tục trúng Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên Tam nguyên của thi Hương, thi Hội, thi Đình khó, trúng cả Lục nguyên càng khó khăn hơn. Một triều đại thể xuất hiện một là vô cùng hiếm .
Đại Chu lập quốc hai trăm năm, chỉ một trúng cả Lục nguyên, đó chính là ông nội của – Vệ Hạng.
Khi đó đều cho rằng, Đại ca Vệ Triệt sẽ là tiếp theo.
***
Năm Thành Thái thứ sáu, ngày hai mươi sáu tháng tư.
Chưa đến canh tư, Khương Lê dậy, trong màn đêm đen kịt, tiễn Hoắc Giác lên xe ngựa, hướng về Hoàng Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-142.html.]
Hoắc Giác nỡ để nàng dậy sớm, lúc lên xe ngựa còn giục nàng về phòng ngủ tiếp tục nghỉ ngơi.
Khương Lê nào ngủ , kỳ thi Đình thi suốt cả ngày, ước chừng đến tối Hoắc Giác mới về, nên nàng tranh thủ bếp nhỏ chút đồ ăn thích.
Bên Khương Lê đang miệt mài món canh Hoắc Giác thích, bên Hoắc Giác đến Hoàng Thành, khi trình thẻ bài chứng minh thế thì bước cửa cung.
Các triều đại nhà Chu đều tổ chức thi Đình ở điện Tập Anh, thái giám dẫn bọn họ đến điện Tập Anh đối với Hoắc Giác mà cũng là quen.
Cao Tiến Bảo, đại thái giám bên cạnh nghĩa phụ.
Vào trong điện, Cao Tiến Bảo dẫn Hoắc Giác đến chiếc bàn đầu tiên ở hành lang bên trái, khom với , hạ giọng : “Hoàng thượng hôm nay khó ở, thể đích đến điện Tập Anh giám khảo. Hoắc Hội nguyên nếu cần gì, cứ gọi , tên là Cao Tiến Bảo.”
Lời rõ ràng là chỉ riêng với Hoắc Giác, Hoắc Giác vội vàng chắp tay, ôn tồn : “Đa tạ Cao công công.”
Lúc trong Ngự thư phòng, Triệu Bảo Anh đang bài thi của ba đầu kỳ thi Hội cho Thành Thái Đế .
Bệnh về mắt của Thành Thái Đế ngày càng nặng, giờ đến cả bài thi cũng rõ, lúc nào cũng Triệu Bảo Anh bên cạnh.
Sau khi xong bài của ba , Thành Thái Đế nghiêng đầu, hỏi: “Vị sĩ tử đỗ Hội nguyên chính là mà Tông Úc , cứu sống vạn dân Lâm An, Hoắc Giác?”
Triệu Bảo Anh : “Chính là . Nô tài thấy vị Hoắc Hội nguyên quả thật là phúc tinh của Hoàng thượng, trận động đất hôm đó lớn, Tông đại nhân , may mà vị sĩ tử , nếu , ít nhất vạn sẽ mất mạng.”
Thành Thái Đế vốn còn chê cái họ “Hoắc” may mắn, nhưng Triệu Bảo Anh , thấy dường như cũng lý.
Ngày động đất tuy nhà cửa sập đổ nghiêm trọng, nhưng may mà nhiều thương vong, cứu giúp kịp thời, nên dân chúng oán thán. Nói như , vị sĩ tử quả thật công lớn.
Thành Thái Đế khẽ gật đầu, : “Nếu , chọn Trạng nguyên.”
Triệu Bảo Anh vội vàng : “Được Hoàng thượng đích chọn Trạng nguyên cũng là phúc khí của .”
***
Đêm đó, khi thi Đình kết thúc, các sĩ tử khỏi cửa cung, Cao Tiến Bảo dặn dò tiểu thái giám bên cạnh vài câu, tìm Triệu Bảo Anh.
Vừa cửa trong Triệu Bảo Anh hỏi: “Thế nào? Người đó hôm nay bài thuận lợi ?”
Cao Tiến Bảo : “Vị Hoắc Hội nguyên bài khá nhanh, thể là hạ bút thành văn. Người khác mới một nửa, xong cả bài. Còn , thì thuộc hạ rõ.”
Cao Tiến Bảo mù chữ nên cách nào phân định bài văn dở.
Triệu Bảo Anh , : “Hắn công lao, chỉ cần bài tạm , Trạng nguyên sẽ là của .”
Vừa dứt lời, Cao Tiến Bảo khỏi nghĩ, là vợ của đặt tên quán rượu là “Trạng Nguyên lâu” là đặt đúng . Giờ con rể đỗ Trạng nguyên, còn ai dám bà đặt tên quán rượu nhỏ là “Trạng Nguyên lâu” nữa?
Dương Huệ Nương quả thật cho biển hiệu “Trạng Nguyên lâu”, chỉ chờ lễ Truyền Lư kết thúc, bà sẽ treo biển hiệu lên quán rượu.
Háo hức chờ đợi mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày mồng một tháng năm.
Trời sáng Hoắc Giác cùng Tông Khuê và các sĩ tử khác cửa cung.
Lễ Truyền Lư của Đại Chu từ đến nay đều long trọng, tổ chức ngay bên ngoài điện Tập Anh.
Ngày hôm nay, xe kiệu nghi lễ bày biện đầy đủ, nhạc lễ hòa tấu đều sẵn sàng. Các Thân Vương mặc áo vương phục thềm đỏ, văn võ bá quan mặc triều phục trong sân đình. Còn các sĩ tử chờ xướng tên thì mặc công phục, xếp thành hai hàng các quan triều đình.
Hoắc Giác là đầu bảng nên đầu hàng sĩ tử.
Hắn bên trái, ngẩng đầu điện Tập Anh đang tắm trong ánh bình minh, ánh mắt sâu thẳm, như giếng cổ gợn sóng.
Đến giờ lành, lễ nhạc nổi lên.
Lễ quan Hồng lư tự, cao giọng xướng lễ, : “Năm Thành Thái thứ sáu, ngày mồng một tháng năm, Thánh thượng đề thi cho các sĩ tử thiên hạ, đỗ Nhất giáp phong Tiến sĩ Cập Đệ, đỗ Nhị giáp phong Tiến sĩ Xuất Thân, đỗ Tam giáp phong Đồng Tiến sĩ Xuất Thân.”
Lễ quan xướng lễ xong liền quan Truyền Lư cao giọng xướng tên, cái tên đầu tiên vang lên giữa tiếng nhạc lễ trang nghiêm, vang vọng khắp điện Tập Anh.
“Thủ khoa Nhất giáp, Hoắc Giác, theo nghi thức tiến khỏi hàng, quỳ bên trái Ngự đạo!”