TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-07-28 09:02:15
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hầu phủ càng xuống dốc phanh.
May mắn là đứa con trai trưởng duy nhất là chí khí, tuổi còn trẻ đến chức Binh bộ Lang trung. Nếu thể một mối hôn sự , kết với Binh bộ Thượng thư Hồ Đề, việc chấn hưng phủ Định Viễn Hầu cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tuyên Nghị khi thấy phụ vỗ chân, thần sắc lạnh lùng mới dịu .
Hắn khuôn mặt ngày càng tiều tụy của phụ , cuối cùng mở miệng: “Cha, cần kết , con trai cũng thể chấn hưng phủ Định Viễn Hầu. Sau dù cưới vợ, con cũng cưới tự lựa chọn.”
“Cha đặt con đấy, hôn nhân đại sự thể để con tự loạn!”
Định Viễn Hầu trợn mắt, lớn tiếng quát: “Ta chuyện với Hồ đại nhân , đầu tháng con sẽ đến chùa Đại Tướng Quốc, xem mặt Đại tiểu thư Hồ gia. Chỉ cần Hồ Đại tiểu thư gật đầu, cha lập tức cầu cho con. Con trong Kinh thành bao nhiêu kết với Binh bộ Thượng thư ? Đừng điều!”
Tuyên Nghị lạnh mặt, trầm giọng : “Con .”
Tuy những chuyện trong giấc mơ rời rạc, nhưng mơ hồ cảm thấy, trong mơ nàng c.h.ế.t là vì hôn sự của .
Lần , sẽ đính hôn.
Còn mà nàng gả cho chỉ là một thư sinh yếu đuối bối cảnh, cho dù thi đỗ Trạng nguyên thì . Đối với mà , cũng chỉ là con kiến chân, dễ dàng bóp chết.
Chỉ cần đó chết, nàng sẽ là của .
***
Đêm đen như mực.
Khi xe ngựa đến phố Vĩnh Phúc, gió lớn đột nhiên nổi lên, thổi những cây hoè, cây táo bên đường xào xạc. Mây đen nặng nề phủ kín đầu thành, xem chừng sắp mưa to.
Triệu Bảo Anh đẩy cửa xe, với Hoắc Giác: “Hoắc đại nhân, cần đỡ ngài ?”
Hoắc Giác chống tay lên đầu, cảm kích : “Đa tạ Triệu công công.”
Triệu Bảo Anh kỹ một cái, thấy mắt vô hồn, dùng sức xoa trán, hình như thật sự say.
Nụ mặt Triệu Bảo Anh càng đậm. Cả triều đình đều Thành Thái Đế sủng ái tên thái giám là ông , trong lòng dù khinh thường ông nhưng ngoài mặt vẫn cung kính.
Say rượu còn dám sai bảo Triệu Bảo Anh ông , để ông đích đỡ về, vị Trạng nguyên lang chắc là say đến hồ đồ .
Trong lòng ông cũng bực bội, ném phất trần cho Cao Tiến Bảo, ánh mắt kinh ngạc của Cao Tiến Bảo, đỡ Hoắc Giác xuống xe ngựa.
Lúc Hà Chu đang ở trong cổng Hoắc phủ chờ, tiếng gõ cửa, vội vàng chạy mở cửa. Thấy Triệu Bảo Anh cùng Hoắc Giác say đến bước loạng choạng, vội vàng đỡ lấy Hoắc Giác, : “Nô tài đến là , phiền công công.”
Triệu Bảo Anh mỉm buông tay, đưa đến cửa thùy hoa, ánh mắt khẽ trong cửa, dừng chân một lát, mới xoay khỏi Hoắc phủ.
Lên xe ngựa, Cao Tiến Bảo cung kính đưa phất trần trả cho Triệu Bảo Anh, : “Đốc công, hồi cung ạ?”
Triệu Bảo Anh nhắm mắt , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hạt gỗ chiếc nhẫn, hồi lâu, mới : “Hôm nay quán rượu Trạng Nguyên lâu khai trương, ngươi thấy Lâm nương tử ?”
Sắc mặt Cao Tiến Bảo nghiêm , vội vàng : “Có thấy, trong quán rượu một loại rượu là do Lâm nương tử tự tay ủ.”
Triệu Bảo Anh mở mắt, mỉm : “Rượu vị gì?” Nghe , Cao Tiến Bảo lập tức khó xử.
Hắn tự mặt dữ tợn, sợ dọa mấy vị nương tử trong quán rượu, nên trong. Rượu mùi vị gì, nếm thử, thực sự .
Nghĩ khổ sở một hồi, cuối cùng mới thốt một câu: “Thuộc hạ những uống rượu , rượu đó pha sương hoa, mùi vị đặc biệt, chắc là thơm ngọt. Nếu Đốc công nếm thử, ngày mai thuộc hạ sẽ phái Tiểu Phúc Tử đến mua ít rượu Lâm nương tử ủ về dâng ngài.”
Tiểu Phúc Tử là tiểu thái giám tay , tướng mạo hiền lành nhất và miệng lưỡi ngọt ngào nhất, phái Tiểu Phúc Tử mua rượu chắc là sợ dọa mấy vị nương tử .
Triệu Bảo Anh lên tiếng, Cao Tiến Bảo Đốc công đồng ý.
Trong xe ngựa yên tĩnh một lát, nước mưa tí tách rơi từ trời xuống, rơi nóc xe.
Triệu Bảo Anh vén rèm xe, xuyên qua màn mưa dày đặc, lặng lẽ một lúc, mới buông rèm xuống, ôn tồn : “Hoàng thượng nãy trở về cung ngay ?”
Cao Tiến Bảo : “Ban đầu xe ngựa Hoàng thượng đúng là về cung, nhưng vì , nửa đường, đột nhiên đổi hướng, đến phủ Công chúa.”
Phủ Công chúa…
Từ khi Phò mã chết, quan hệ của Thành Thái Đế và Trưởng Công chúa những năm còn như . Đã đến phủ Công chúa, khi hồi cung chắc chắn đến điện Thừa Loan của Vương Quý phi.
Triệu Bảo Anh cụp mắt xuống, vung phất trần trong tay, : “Hồi cung ngay.”
***
Hoắc phủ.
Sau khi Triệu Bảo Anh rời , đôi mắt say khướt của Hoắc Giác lập tức trở nên tỉnh táo.
Hà Chu bên cạnh Hoắc Giác, đối với tửu lượng của cũng rõ. Thấy Triệu công công , vội vàng buông tay, cung kính bẩm báo: “Chủ tử, Thiếu trại chủ lúc đang ở thư phòng chờ ngài.”
Hoắc Giác khẽ gật đầu, bước chân hướng thư phòng, : “Hôm nay quán rượu khai trương thuận lợi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-148.html.]
Hà Chu vẻ mặt vui mừng : “Nghe Đào Chu , hôm nay việc buôn bán của quán rượu . Hàng xóm xung quanh bà chủ của ‘Trạng Nguyên lâu’ là vợ của chủ tử, đều kéo đến quán rượu uống rượu, dính chút khí vui mừng của Trạng nguyên lang.”
Hoắc Giác , đôi lông mày lạnh lẽo vì men rượu thấm liền ấm áp lên, gần như chút nóng lòng về phòng ngủ, xem A Lê vui vẻ ríu rít kể chuyện với .
Nghĩ đến đây, bước chân nhịn mà nhanh hơn.
Tới thư phòng, thấy đến, Thẩm Thính cung kính quỳ xuống hành lễ, nước mắt lưng tròng : “Thẩm Thính chúc mừng công tử đỗ Trạng nguyên!”
Thực hôm qua Thẩm Thính đến Thịnh kinh, lúc Hoắc Giác diễu hành Ngự Nhai, ở trong một gian phòng của quán rượu qua cửa sổ. Nếu nghĩ đến tiểu công tử cả ngày mệt mỏi, đêm qua đến Hoắc phủ, đích chúc mừng Hoắc Giác.
Hoắc Giác tiến lên một bước, đỡ cánh tay Thẩm Thính, : “Đứng dậy, gặp và a tỷ, cần hành lễ.”
Thẩm Thính , vẫn cung kính cúi .
Hoắc Giác khẽ thở dài, hất cằm về phía chiếc ghế thái sư bên cạnh, : “Ngồi xuống, chuyện với ngươi.”
Thẩm Thính lúc mới cung kính xuống.
Hoắc Giác từ trong một ngăn bí mật lấy một xấp văn thư, còn mấy phong thư, : “Ngày mai ngươi dẫn khởi hành Thanh Châu. Hiện nay, một nửa quân Hoắc gia rơi tay Tần Vưu, nhưng vẫn còn một nửa trung thành với Trữ thế thúc. Ngươi đến Thanh Châu đưa thư cho Trữ thế thúc.”
Thẩm Thính nhận lấy văn thư, trịnh trọng : “Công tử yên tâm, nhất định sẽ đưa thư đến tay Trữ Tướng quân!”
Hoắc Giác khẽ gật đầu, : “Hiện nay đang nhậm chức Tả Tham nghị Bố chính ti ở Thanh Châu là Lăng Nhược Phàm trưởng tử của Thủ phụ Lăng Duệ, Tần Vưu lệnh Lăng Duệ, hiện giờ ở Thanh Châu đương nhiên cũng lệnh Lăng Nhược Phàm.”
Hoắc Giác đến đây thì dừng một chút.
Tần Vưu cưới Vương Lung, cô nương của Vương thị ở Doanh Châu. Vương Miểu, ở phủ Quốc Công năm ngoái, là đích nữ của Vương thị cháu gái ruột của Vương Lung, Vương Quý phi Vương Loan trong cung cũng là đường tỷ với Vương Lung.
Lúc Tần Vưu thể quân Hoắc gia là do tộc trưởng Vương thị tự đến cầu xin ông nội, lúc đó mới để đó quân Hoắc gia.
Nhớ bộ mặt chất phác thật thà của Tần Vưu khi đến Vệ gia vấn an ông nội, ánh mắt Hoắc Giác trầm xuống.
“Ngươi đến Thanh Châu cần cẩn thận việc. Hiện nay tình hình ở Thanh Châu khác , Nam Thiệu an phận hơn nhiều so với . Mấy năm , mỗi dịp cuối năm, quân đội Nam Thiệu nhất định sẽ đến biên quan quấy nhiễu dân chúng, tạo những xung đột lớn nhỏ.”
Thẩm Thính mím môi, Thanh Châu Vệ gia và quân Hoắc gia, so với nhiều nơi khác đều thái bình hơn. Hiện nay trở thành nơi hỗn loạn, thật đáng hận!
“Công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận! Có một ngày, thuộc hạ nhất định sẽ bắt những đó trả giá bằng máu!”
Hoắc Giác lặng lẽ Thẩm Thính, đột nhiên mỉm , : “Trước Lăng Duệ vì đưa Chu Nguyên Canh lên ngôi cấu kết với Tần Vưu vu oan hãm hại Vệ gia và Hoắc gia. Thù diệt môn báo.
Cuối năm nếu Nam Thiệu xâm lược Thanh Châu thì đó sẽ là cơ hội để ăn miếng trả miếng, ngươi cứ yên tâm chờ đợi thời cơ.”
***
Thẩm Thính ở thư phòng nửa canh giờ đội mưa rời .
Hoắc Giác yên trong thư phòng một lát, mới khỏi thư phòng, về phòng ngủ.
Trong hành lang dài, gió mưa dữ dội thổi đèn lồng giấy mái hiên xào xạc.
Khương Lê xõa mái tóc đen dài, án thư, lật sổ sách tính toán, những ngón tay thon dài trắng nõn gõ bàn tính kêu “lách cách”.
Nàng tính toán chăm chú, trong tiếng gió mưa rì rào bên ngoài, chú ý đến cửa phòng ngủ đẩy .
Hoắc Giác vòng qua bình phong, bước phòng trong, thấy ánh đèn vàng mờ, tiểu nương tử mỉm nhạt, tính toán vui vẻ.
Hoắc Giác đó, trong chuỗi âm thanh “lách cách”, lặng lẽ nàng một lúc.
Mọi mệt mỏi trong khoảnh khắc tan biến hết.
Rất lâu phát hiện, A Lê luôn một loại tinh thần tươi mới, như bông hoa nở rộ trong ánh bình minh, sinh trưởng mạnh mẽ tùy ý, tràn đầy sức sống.
Hoắc Giác bước đến, bước chân mạnh, phát tiếng bước chân nhỏ.
Nghe thấy động tĩnh, Khương Lê dừng tay , ngẩng đầu lên, một bóng mặc trang phục đen tuyền đập mắt.
“Hoắc Giác!” Nàng mỉm vui vẻ đặt sổ sách xuống, như một con bướm nhẹ nhàng bay đến đón .
Chưa đến gần ngửi thấy mùi rượu thể bỏ qua, khỏi nhăn mặt, : “Chàng uống nhiều rượu ? Có cần nấu cho bát canh giải rượu ?”
Tiểu nương tử kiễng chân, kỹ lông mày và mắt của , cúi sát ngửi ngửi, phát hiện mùi rượu thật sự chút nồng, hôm nay e là ép uống ít rượu ở yến tiệc Ân vinh .
Tuy tửu lượng của luôn , nhưng uống nhiều rượu dù cũng hại thể. Nghĩ đến đây, nàng chút yên: “Bây giờ nấu canh giải rượu cho .”
Hoắc Giác thấy nàng thật sự ngoài, vội vàng ôm eo nàng, xuống ghế tròn bên cạnh, : “Không cần, say.”
Khương Lê ôm chặt trong lòng, xuống cũng xuống , chỉ đành ngoan ngoãn đùi , ngẩng đầu .
Ánh mắt của đúng là tỉnh táo, giọng cũng rõ ràng, chỉ là khuôn mặt vốn lạnh lùng ửng hồng, trông vẻ ít lạnh lùng hơn thường ngày, thêm vài phần phóng túng.
Đôi mắt như lạnh men nhuộm đẫm, long lanh một tầng sương mù mờ ảo.
Hai má Khương Lê nóng lên, hiểu thấy Hoắc Giác như , chút… quyến rũ.