TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:24:20
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Lê khẽ ngước mắt lên, dường như ngờ Hoắc Giác hỏi đến Dư Tú Nương.
“Tú nương tử họ Dư, mấy năm hòa ly với chồng, giờ đây một một đến Thịnh Kinh nương nhờ thích. Mẹ hai tay bà đầy vết chai sạn và nứt nẻ vì giá rét, những ngày tháng đây chắc hẳn là khó khăn.”
Khương Lê sợ Hoắc Giác thấy lai lịch Dư Tú Nương rõ ràng mà lo lắng, liền nắm tay , : “Tú nương tử trông đáng tin cậy, còn đưa chúng xem văn thư chứng minh phận. Bà cũng kể rõ ràng lai lịch đây của , chỉ trừ một điều, dường như bà thích nhắc đến chồng , lẽ khi hai hòa ly xảy chuyện .”
Dư Tú Nương nhắc, Dương Huệ Nương và Như Nương cũng hỏi nhiều. Khương Lê thì càng cần , bản nàng gả cho một lang quân như ý, đối với những trải nghiệm của Dư Tú Nương xót xa, đương nhiên sẽ xát muối vết thương của bà .
Hoắc Giác nắm tay Khương Lê, bế nàng lên xuống chiếc sập thấp bên cạnh, thản nhiên : “Nếu nàng thấy đáng tin cậy, thì cứ để bà ở .”
Vị phu nhân đây của Tề Xương Lâm họ Ngu, tên là Tú Vân, Dư Tú Nương mà Khương Lê nhắc đến. vị Tú nương tử ,bất kể là tuổi tác trải nghiệm, đều vài phần giống với Ngu Tú Vân.
Kiếp , Ngu Tú Vân vẫn luôn ở Trung Châu, từng rời , thậm chí ngay cả khi Tề Xương Lâm sắp c.h.ế.t cũng từng đến nhà lao ông một . Nếu Dư Tú Nương thật sự là bà , giờ phút bà xuất hiện ở Thịnh Kinh?
Chẳng lẽ là nhận điều gì? Hay là, lúc bà tìm những bức thư đó ?
Hoắc Giác cúi đầu xoa nắn ngón tay của Khương Lê, những suy nghĩ trong lòng xoay chuyển hai vòng gác xuống.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu Ngu Tú Vân xuất hiện ở đây, còn hơn việc phái đến Trung Châu “mời” bà về Thịnh Kinh.
Dù bà vì bất cứ lý do gì, một khi đến Thịnh Kinh thì Tề Xương Lâm thể nào ngoài cuộc .
Khương Lê những suy nghĩ trong lòng Hoắc Giác, mấy ngày nay nàng tính sổ sách đến mức cổ tay và ngón tay đều mỏi nhừ, Hoắc Giác xoa bóp như thật sự thoải mái. Nàng ngả đầu , gối lên vai Hoắc Giác, giống như một con mèo nhỏ, thoải mái nhắm mắt .
Đợi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của mấy Đào Chu, nàng mới rút tay , : “Hôm nay ở Đô sát viện vất vả cả ngày , mau dùng bữa . Ta cho chút canh bổ dưỡng, còn canh cá thái lát, bánh khoai kẹp nhân thịt và đậu phụ sốt gạch cua mà thích.”
Khương Lê dậy, bận rộn chuẩn bữa tối.
Hai ngày Thịnh Kinh mưa rơi liên tục, đêm nay gió mát hiu hiu, đặc biệt dễ chịu. Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ đang hé mở, chiếu xuống chiếc sập thấp, khiến cho căn phòng thêm vài phần dịu dàng.
Hai dùng bữa xong, tắm rửa sạch sẽ, lên giường nghỉ ngơi sớm.
Khương Lê gối lên vai Hoắc Giác, nhỏ nhẹ hỏi: “Hôm nay đến Đô sát viện nhậm chức, cấp và đồng liêu đều dễ gần chứ?”
Hoắc Giác nhớ đến những quen cũ ở Đô sát viện, khóe môi khẽ nhếch lên, “Ừm” một tiếng, : “Đều là những dễ gần.”
Kiếp , những hận thể băm vằm , miệng mắng là “gian thần”, “nịnh thần”, chỉ thiếu nước mắng gãy cả xương sống của .
hôm nay đến nhậm chức, bất kể là Tả Hữu Đô Ngự sử Lỗ Thân, Bách Trúc, là đám Đô sự, Ti vụ bên , tất cả đều hòa nhã với , khen phong thái quân tử, tấm lòng cứu thế, là trụ cột hiếm .
Lần đầu tiên Hoắc Giác nhận Lỗ Ngự sử, Bách Ngự sử thấy ưa một mặt hòa ái như .
Khương Lê ngẩng đầu, thấy khóe môi Hoắc Giác mỉm , thần sắc ôn hòa nên thật sự tin lời . Cho rằng những vị Ngự sử ở Đô sát viện đều là tính, trong lòng cũng vui vẻ theo.
“Vậy thì . Sau nếu cùng cấp và đồng liêu tìm chỗ nào đó uống rượu, thì với , sẽ chuẩn rượu nóng và đồ nhắm sẵn ở Trạng Nguyên lâu cho .”
Hoắc Giác cúi đầu nàng, ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve dái tai mềm mại như ngọc của nàng, một lúc lâu mới khẽ “Ừm” một tiếng, nghiêng hôn nàng.
***
Một mảnh trăng non lặng lẽ treo đầu cành liễu, cho màn đêm càng thêm dịu dàng.
Từ phố Thuận Lạc về phía Tây thêm nửa canh giờ nữa sẽ đến phố Hòa Cổ, những sống tập trung ở phố Hòa Cổ đều là những dân thường mấy giàu ở Thịnh Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-153.html.]
Dư Tú Nương chậm rãi đến cửa một căn nhà tranh cũ kỹ, gõ cửa, lâu , một cô nương chừng hai mươi tuổi, tóc vấn kiểu chồng, từ bên trong mở cửa.
Cô nương thấy Dư Tú Nương liền sáng mắt lên, gọi: “Phu nhân, về!”
Dư Tú Nương bước nhanh nhà, cầm lấy một chén lạnh chiếc bàn gỗ sứt mẻ, uống ừng ực mấy ngụm, mới : “Tiểu Nguyệt, bao nhiêu , đừng gọi là phu nhân nữa. Ta bây giờ còn là phu nhân của phủ Thị Lang nữa, gọi là Tú nương tử là .”
Tiểu Nguyệt coi như thấy lời Dư Tú Nương , lặng lẽ rót cho bà một chén ấm, mới ngập ngừng : “Phu nhân vẫn thích uống lạnh như , đại phu thể của phu nhân nên ăn đồ lạnh .”
Phu nhân nhà nàng giờ vẫn , mười năm như một, hễ trời nóng lên một chút là uống nguội. Chỉ khi đại nhân bà , bà mới kiêng dè.
đại nhân , bà lén tự một bát nước đá để uống.
Dư Tú Nương đang khát, thấy Tiểu Nguyệt rót cho ấm, nhíu mày, cuối cùng vẫn uống hết chén .
“Phu nhân, trở về Thịnh Kinh, còn nữa ?”
Tiểu Nguyệt đây là hầu hạ Dư Tú Nương, lúc đó phu nhân còn cái tên , mà lão gia cũng là Hình bộ Thượng thư. Những ngày tháng đó thật bao, ngoài đều lão gia sợ vợ, cưới về một con cọp cái, quản thúc ông đủ điều.
những lời đó đều là đám ngoài hiểu chuyện đồn đại.
Quan hệ giữa lão gia và phu nhân rõ ràng , Tiểu Nguyệt ít thấy phu nhân tức giận túm lấy tai lão gia, nhưng lão gia hề tức giận, ngược còn nịnh nọt xin phu nhân.
Mà phu nhân mắng một hồi chuyển giận thành vui.
Lúc đó Tiểu Nguyệt còn hiểu, tại lão gia mặc kệ ngoài những lời khó về phu nhân như .
Tiểu đồng tâm phúc của lão gia, Tề An với nàng đó là vì bảo vệ phu nhân.
Tiểu Nguyệt tin.
Sau lão gia và phu nhân hòa ly, Tề An vẫn với nàng là vì bảo vệ phu nhân.
Nàng tin.
bây giờ gần chín năm trôi qua, lão gia trở thành Hình bộ Thượng thư, thất nọ nối tiếp rước phủ, ngay cả vị hoa khôi nổi tiếng khắp Thịnh Kinh, Nguyệt Phù cũng trở thành ái của ông .
Tiểu Nguyệt còn tin nữa.
Rõ ràng là khi thăng quan tiến chức, lão gia chán ghét phu nhân, cần phu nhân nữa!
Dư Tú Nương những suy nghĩ trong lòng nha của , kéo một chiếc ghế gỗ xuống, với Tiểu Nguyệt: “Ta sẽ ở Thịnh Kinh một thời gian, ngươi xuống kể cho , mấy năm nay Thịnh Kinh xảy chuyện gì. Tên Tề Xương Lâm đáng g.i.ế.c ngàn đao gây chuyện gì ?”
Tiểu Nguyệt bĩu môi, nàng mong lão gia gây chuyện gì đó, báo ứng giáng chức gì đó.
hiện tại lão gia thăng quan tiến chức, từ Hình bộ Thị lang lên đến Hình bộ Thượng thư, chức quan lớn, liệt hàng Cửu khanh , cho dù gây chuyện gì cũng thể dễ dàng dàn xếp thỏa.
“Nô tỳ thấy ngày tháng của Thượng thư đại nhân trôi qua , trong phủ mười mấy vị thất, năm ngoái còn nạp thêm một vị hoa khôi.”
Dư Tú Nương , sắc mặt bình thản đặt chén trong tay xuống, : “Ông thích nạp , nạp bao nhiêu , quan tâm. Ly nước đổ khó hốt , gương vỡ khó lành. Ta và ông hòa ly , thì đương nhiên là nam cưới vợ, nữ gả chồng, liên quan gì đến nữa. Ta bây giờ chỉ , tên đáng g.i.ế.c ngàn đao phạm tội gì ? Tề An tiết lộ gì với ngươi ?”
Tiểu Nguyệt hoang mang lắc đầu, : “Sau khi phu nhân và lão gia hòa ly, nô tỳ và Tề An cũng cắt đứt liên lạc . Mấy năm nay, những gì nô tỳ cũng chỉ là những câu chuyện phong lưu về lão gia dân truyền miệng mà thôi.”
Dư Tú Nương cũng đang khó Tiểu Nguyệt, khẽ gật đầu, thêm gì nữa.