TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:26:48
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tam pháp ti gồm Đô sát viện, Hình Bộ và Đại lý tự là nơi chủ quản việc giám sát và tố giác quan , khi cần thiết còn thể dâng sớ tấu trình.

“Trong mật tín Binh bộ Thượng thư Hồ Đề lén lút biển thủ quân lương, tích lũy bạc trắng đến hàng vạn lượng. Hừ, nếu việc là thật, tên Hồ Đề thật đúng là gan to bằng trời, ngay cả quân lương cũng dám tham ô, chẳng sợ mộ phần đào lên tưới phân !”

Tông Khuê chỉnh mũ ô sa đầu, tiếp tục hạ giọng : “ mà, hiện nay hai phe Lăng Thủ phụ và Chu Thứ phụ đang tranh đấu kịch liệt, cũng nội dung trong mật tín rốt cuộc là thật giả.”

Hoắc Giác cụp mắt xuống, che giấu thần sắc trong mắt, khóe miệng nhếch lên, : “Thật giả, điều tra một chút sẽ rõ.”

“Loại án tham ô nào dễ điều tra như ? Huống chi là quan lớn như Binh bộ Thượng thư, đừng quên, phía ông còn Lăng Thủ phụ chống lưng.”

Ông nội Tông Khuê từng là Đại lý tự Khanh, từ nhỏ mưa dầm thấm lâu nên cũng lật đổ một vị quan chức cao quả thật dễ dàng. Bao nhiêu vụ án đều vì chứng cứ đủ mà khép .

Hoắc Giác liếc mắt Tông Khuê, : “Huynh sợ ?”

Tông Khuê lập tức thẳng lưng, như thể sỉ nhục nặng nề, cao giọng : “Ai sợ! Bản công tử từ khi sinh đến giờ từng sợ cái gì! Trạng nguyên lang, cho , cho dù lưng Binh bộ Thượng thư Lăng Thủ phụ chống lưng, cũng sợ!”

Tông Khuê dứt lời, liền thấy tiếng “kẽo kẹt”, một từ căn phòng cách đó vài bước nhanh , tay cầm một chồng sách.

Người chính là Hoắc Giác và Tông Khuê đang đợi, Tả Phó Đô Ngự sử Giả Tùy.

Giả Ngự sử hiển nhiên là thấy lời Tông Khuê , đến bên cạnh , vỗ mạnh lưng vài cái, lớn tiếng : “Ha ha ha, ! Lão sư hai các ngươi đều là mầm non , quả nhiên sai! Người của Đô sát viện chúng khí thế !”

Giả Ngự sử cao lớn vạm vỡ, hai bàn tay dày to, mấy cái vỗ suýt chút nữa vị công tử thế gia Tông Khuê hộc cả phổi.

Ba lên xe ngựa thẳng đến nha môn Binh Bộ. Họ điều tra Hồ Đề nhưng cũng thể đến nơi liền hùng hổ bắt Hồ Đề, chỉ thể dùng thủ đoạn vòng vo, đánh lạc hướng, tỉ mỉ điều tra.

Bên Hồ Đề Đô sát viện phái đến, tức đến nghẹn cả cổ họng.

“Nói xem, Giả Tùy tra cái gì? Lại thiên vị, bổ nhiệm nữa ? Hay là sổ sách binh tịch năm ngoái sửa đúng quy củ?”

Người truyền lời rụt cổ , : “Giả Ngự sử quân giới năm nay vận chuyển đến biên quan bằng hai năm , e là gian lận, đến kiểm tra sổ sách.”

Hồ Đề vỗ mạnh xuống bàn, lạnh một tiếng: “Tra, cứ để tra cho ! Thân ngay thẳng sợ bóng nghiêng, tin thật sự thể tra cái gì! Ngươi chọn cái phòng lộn xộn nhất, bẩn nhất để từ từ mà tra!”

Những thứ nên hủy ông sớm hủy , ông thật sự sợ Giả Tùy tra cái gì. Hơn nữa, cho dù Giả Tùy thật sự tra chút gì đó, cuối cùng chẳng vẫn chuyển giao cho Hình Bộ ?

Hình bộ Thượng Thư Tề Xương Lâm cũng giống như ông , đều lệnh của Thủ phụ đại nhân. Nói là cùng chung chí hướng cũng quá, ông sợ gì chứ?

Người truyền lời nhận lệnh, vội vàng đáp lời, kéo theo một khuôn mặt khổ sở dẫn đường cho Giả Tùy và hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-155.html.]

***

Bên Hoắc Giác ở Binh Bộ nghiêm túc kiểm tra sổ sách, bên Khương Lê tắm trong ánh nắng chan hòa đến quán rượu. Mùa xuân ở Kinh thành đến muộn hơn so với thành Đồng An, đến tháng tư, tháng năm mới thấy cảnh chim én bay lượn, hoa nở rộ. Thời tiết như , dĩ nhiên là thời điểm để ủ rượu.

Khương Lê quán rượu liền thẳng sân trong, cũng để ý đến góc đại sảnh một vị khách mời mà đến. Người nọ cao lớn tuấn, đôi mắt âm trầm, chằm chằm gò má nàng.

Tuyên Nghị nắm chặt chén rượu trong tay, đợi đến khi tiểu nương tử vén rèm bước sân trong, ngay cả một mảnh áo cũng thấy nữa, mới ngẩng đầu, uống cạn chén rượu mơ chua ngọt trong tay.

Quán rượu Dương Ký trong mơ biến thành quán rượu “Trạng Nguyên lâu” mắt, mà nàng cũng từ Khương chưởng quỹ biến thành nương tử Trạng nguyên.

Hay cho nương tử Trạng nguyên.

Nếu theo dấu vết của Hoắc Giác, e rằng đường đường là Thế tử phủ Định Viễn Hầu cũng thể tìm nàng trong Kinh thành.

Ánh mắt Tuyên Nghị tràn ngập lệ khí, ở quán rượu thêm nửa canh giờ, mới về phía sân trong, dậy rời . Hôm nay cáo ốm, rời khỏi quán rượu thì thẳng đến Phi Tiên lâu ở phố Trường An.

Vừa xuống xe ngựa, phía bỗng nhiên truyền đến một giọng trong trẻo mà kiêu ngạo.

“Huynh chính là Tuyên Thế tử của phủ Định Viễn Hầu?”

Tuyên Nghị lạnh nhạt , thấy trong chiếc xe ngựa sang trọng cách đó vài bước, một cô nương tuổi còn trẻ vén rèm, kiêu ngạo . Dù là trang sức đầu y phục, cô nương đều dùng loại nhất. Nhìn qua liền là khuê nữ của gia đình quyền quý.

Tuyên Nghị xưa nay hòa nhã với các khuê nữ trong Kinh thành, chỉ liếc mắt một cái, thấy là quen , liền đầu bỏ , thêm một cái.

Sắc mặt cô nương lập tức khó coi, cắn môi bóng dáng cao lớn của Tuyên Nghị một lúc, nhớ đôi mắt lạnh nhạt và khuôn mặt tuấn , bỗng nhiên một tiếng: “Được, chính là .”

Trước đó cha nàng tìm cho nàng một trai , tháng sắp xếp cho nàng đó đến chùa Đại Tướng Quốc gặp mặt. Nàng , đang vắt óc tìm cớ để từ chối, nào ngờ trai nhanh hơn nàng một bước, trực tiếp đến cửa hủy bỏ cuộc gặp gỡ ở chùa Đại Tướng Quốc.

Từ đến nay chỉ nàng chê khác, nào ai chê nàng ? Nàng nuốt trôi cục tức ? Vì mới lặng lẽ tìm hiểu tên của trai , tìm đến đây.

Bây giờ gặp , quả nhiên còn hơn so với nàng tưởng tượng. Nàng , Hồ Ngọc Nhã, thích chinh phục loại lạnh lùng với nàng như .

Hồ Ngọc Nhã mím môi , đang định buông màn xe xuống, một giọng ôn hòa bỗng nhiên gọi nàng : “Hồ cô nương.”

Hồ Ngọc Nhã dừng động tác, liếc mắt sang, nhận chuyện là phu nhân của vị Biên tu Hàn Lâm viện, nhớ mang máng là họ Tào.

Hồ Ngọc Nhã gặp vị Tào phu nhân vài trong các buổi yến tiệc thơ ca, vị cách hạ lấy lòng các tiểu thư khuê các trong Kinh thành. Những khuê nữ xuất hiển hách, gia đình chỉ là quan nhỏ Ngũ phẩm, Lục phẩm thì thích cách của nàng , ba câu hai lời coi như tỷ .

Hồ Ngọc Nhã thể giống những đó, cha nàng là Binh bộ Thượng thư, ngày thường giao thiệp ít nhất cũng là khuê nữ của quan Tam phẩm, vị phu nhân của tên Giải nguyên từ đến , nàng lười để ý.

“Cô là… Tào phu nhân , xin , việc gấp , cáo từ.” Nói xong, Tiết Chân một cái liền buông tay.

Màn xe theo chuyển động của xe ngựa mà nhẹ nhàng lay động, Tiết Chân chiếc xe ngựa khắc dấu hiệu của phủ Binh bộ Thượng thư, nắm chặt khăn tay trong tay. Sự khinh thường trong mắt Hồ Ngọc Nhã dành cho nàng , nàng đều thấy rõ ràng.

Loading...