Đêm xuống, Hoắc Giác về phủ, tiên thư phòng, sờ soạng giá sách bằng gỗ hoàng hoa lê một hồi, từ một ngăn bí mật lấy một quyển sổ sách.
Quyển sổ trông vẻ cũ, nếu Tông Khuê mặt ở đây, thấy nó chắc chắn sẽ trố mắt kinh ngạc, bởi vì nó giống hệt quyển sổ mà hôm nay Hoắc Giác “may mắn” tìm thấy ở Binh Bộ.
Hoắc Giác ghế, cẩn thận lật giở quyển sổ trong tay, gọi Hà Chu phòng, : “Đem quyển sổ đưa cho Ám Nhất.”
Hà Chu cung kính nhận lấy, lĩnh mệnh lui .
Hắn lạ gì quyển sổ . Nửa năm nay, công tử luôn bận rộn cũ giấy tờ, và Hà Ninh còn cùng tìm mấy thỏi mực cổ.
Tốn ít công sức mới hai quyển sổ cũ kỹ như .
Biết quyển sổ chắc chắn là vật cực kỳ quan trọng, Hà Chu cẩn thận cuộn nó , nhét tay áo, bước nhanh khỏi cửa. Vừa ngoài, tình cờ gặp Hà Ninh đang đến viện chính, nhưng cũng kịp chào hỏi, chỉ gật đầu vội vã rời .
Hà Ninh theo bóng lưng Hà Chu, lắc đầu, chậm rãi bước qua cửa, thư phòng liền cung kính hành lễ, : “Thuộc hạ điều tra, vị Tú nương tử quả thực giống hệt trong bức họa của công tử, hẳn là vị phu nhân mà công tử . Hôm nay thuộc hạ ở quán rượu cả ngày, thấy bà gì khác thường. Cả ngày bà hầu như đều bận rộn trong bếp, chỉ khi phu nhân ủ rượu mới khỏi bếp, cùng phu nhân sân.”
Hoắc Giác khẽ gật đầu, thần sắc bình tĩnh, hề chút ngạc nhiên. Việc Dư Tú Nương chính là Ngu Tú Vân vốn trong dự liệu của .
Ban đầu tưởng mất một thời gian, Tiết Vô Vấn mới tìm bà , ngờ bà tự về Thịnh Kinh. Giờ bà đến, còn ở trong quán rượu, đúng là đỡ cho ít công sức.
Hoắc Giác nhẹ nhàng xoa ngón tay, trầm ngâm một lúc, mới : “Từ ngày mai, ngươi hãy canh chừng quán rượu, rời nửa bước. Nếu gì bất ngờ, Tề Xương Lâm sẽ sớm tìm đến quán rượu. Nếu ông đến, ngươi cũng đừng kinh hoảng, cứ coi ông như khách bình thường là , ông đến đó chắc chỉ gặp Dư Tú Nương.”
Hà Ninh vội vàng đáp “Vâng”, nhưng lui xuống, im lặng một lát, cẩn thận quan sát sắc mặt Hoắc Giác, : “Còn một việc nữa, hôm nay vị Thế tử phủ Định Viễn Hầu đột nhiên đến quán rượu, uống rượu gần một canh giờ.”
Hà Ninh chủ tử chán ghét vị Tuyên Thế tử đến mức nào, quả nhiên dứt lời, liền thấy Hoắc Giác ngước đôi mắt đen láy lên, lạnh lùng hỏi: “Phu nhân gặp ?”
Hà Ninh vội vàng lắc đầu: “Không ạ, phu nhân quán rượu sân ủ rượu, căn bản để ý đến Tuyên Thế tử. Lần Tuyên Thế tử cũng kín đáo hơn ở ngoài Phi Tiên lâu, phu nhân một lúc động tĩnh gì nữa.”
Hoắc Giác cụp mắt xuống, đôi đồng tử đen láy khó đoán, như giếng sâu thăm thẳm trong đêm.
“Mấy hôm , bảo ngươi phái tìm thuốc, tìm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-157.html.]
Hà Ninh ngẩn , “thuốc” mà công tử thực chất là một loại cổ trùng Tây Vực.
Loại cổ trùng Hà Ninh từng đến, may mà ở trại Bạch Thủy một đây từng buôn bán ở Tây Vực, tìm chế cổ ở , mới phái .
Giờ Hoắc Giác hỏi, trong lòng chợt giật , nhỏ giọng : “Một tháng , lão Cát khỏi Ngọc Môn Quan thì tin tức gì nữa. Công tử thuộc hạ phái thêm ?”
Hoắc Giác khựng một chút, lắc đầu. Vị vu sư Tây Vực tính tình cổ quái, nếu ông mắt thì phái thêm cũng vô dụng.
“Không , cứ chờ xem.”
Cũng chỉ là để sống thêm vài ngày, đợi đến khi phủ Định Viễn Hầu và Binh bộ Thượng thư kết , Tuyên Nghị cũng thoát khỏi cái chết.
***
Sau khi Hà Ninh lui , Hoắc Giác đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, một bộ thường phục sạch, mới chậm rãi đến phòng ngủ.
Trong phòng thoang thoảng hương mơ, đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều sáng rực.
Tiểu nương tử dựa gối lớn, cúi đầu 《Rượu Cổ Tạp Luận》, thấy bước , đôi mắt chất chứa tâm sự khẽ ngước lên, chăm chú.
Hoắc Giác dừng bước, nàng một lát, bước nhanh đến bên cạnh nàng, : “Nghe Hà Ninh , hôm nay nàng ủ rượu ở quán, ủ rượu gì ?”
Khương Lê đặt sách xuống, mỉm : “Ủ vài vò rượu dâu tằm và rượu đồ tô.”
Hoắc Giác khẽ “Ừ” một tiếng, nắm lấy tay Khương Lê, nhẹ nhàng xoa bóp, lúc nàng nhất định chuyện với , nên cũng lên tiếng, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ một lát, quả nhiên Khương Lê : “Hoắc Giác, thích đến quán rượu ?”
Khương Lê hỏi khéo léo, ý nàng hỏi chê nàng vì kinh doanh quán rượu mà ngoài xuất đầu lộ diện .
từ nhỏ nàng thấy Dương Huệ Nương kinh doanh quán rượu, chỉ Dương Huệ Nương, đây ở phố Chu Phúc, những vị nữ chưởng quỹ nàng lớn lên, ai ai cũng đều tài giỏi, chế hương phấn, may y phục, bán trâm cài, hề thua kém nam nhân.
Vì , nàng thích dùng từ “xuất đầu lộ diện” để hình dung bản và những nữ tử dựa kỹ năng của để kiếm tiền một cách đường hoàng như nàng.
Hoắc Giác sự tủi và lo lắng trong lời của Khương Lê, động tác tay càng thêm nhẹ nhàng, ngước mắt lên, dịu dàng : “Sao thích ?”