TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:41:18
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Lê suy nghĩ một chút, : “Chàng bây giờ quan, sợ lấy xuất của nhạo ?”

Chuyện đời là , nàng tự ti mà là địa vị của thương nhân vốn thấp hơn khác. Hoắc Giác bây giờ đỗ Trạng nguyên, ai kẻ lắm lời nào đó lấy phận thương gia của nàng để hạ thấp, chế giễu ?

Hoắc Giác lập tức nhớ đến chuyện Hà Ninh nhắc tới, Dư Tú Nương và A Lê cùng ủ rượu trong sân, đại khái cũng đoán Dư Tú Nương gì với A Lê.

Trước đây, khi Dư Tú Nương phu nhân của Tề Xương Lâm, ít lấy chuyện bà là con gái buôn bán rong để nhạo phu thê họ.

Lúc đó, Tề Xương Lâm chỗ dựa ở Thịnh Kinh, vì thích luồn cúi nên danh tiếng trong triều cũng .

, dù quan đến Hình bộ Thị lang, những vị phu nhân trong Thịnh Kinh dù chồng chức quan thấp hơn ông cũng thèm qua với Dư Tú Nương, khiến cuộc sống của bà bức bối.

Tề Xương Lâm.

Hắn sẽ để A Lê chịu những uất ức mà Dư Tú Nương từng chịu.

“Vị Hoàng hậu đầu tiên của Đại Chu cũng xuất là con gái nhà thương nhân, năm xưa nếu vị Hoàng hậu dốc hết tài lực của cả gia tộc ủng hộ Thái Tổ phất cờ khởi nghĩa giữa loạn thế, thì Hoàng thất nhà Chu ngày nay?”

Hoắc Giác mỉm , bóp nhẹ ngón tay của tiểu nương tử, tiếp: “Chỉ cần một ngày vị trí cao, khác cũng sẽ về nàng như . Có lẽ sẽ … năm xưa nếu vị Khương gia nương tử kiếm tiền giỏi, nuôi vị Trạng nguyên lang sách, thì Hoắc đại nhân quyền cao chức trọng ngày nay?”

Hắn những lời với giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Khương Lê chọc .

Câu chuyện về vị khai quốc Hoàng hậu nọ, a tỷ cũng từng kể, nàng điển cố .

vấn đề là, gia tộc của Hoàng hậu năm xưa là thủ phủ giàu nhất một châu, tài lực kinh , nào tiểu chưởng quỹ quán rượu nhỏ bé như nàng thể sánh bằng?

Hoắc Giác so sánh nàng với vị Hoàng hậu , thật sự là quá khen nàng .

Biết Hoắc Giác đang dỗ dành vui vẻ, Khương Lê cũng từ chối sự săn sóc của , giãn mày : “Lời thích .

chỉ nên trong phòng thôi, ngoài đừng như .”

Nàng xưa nay thích tự tìm phiền não, chút băn khoăn lo lắng đó do lời của Dư Tú Nương cũng như cơn mưa tháng sáu, thoáng chốc tạnh ráo, mây tan trời quang.

Tiểu nương tử , hai lúm đồng tiền nơi khóe môi ngọt ngào như rượu nếp.

Hoắc Giác chăm chú gương mặt tươi rạng rỡ của nàng, yết hầu khẽ động đậy, một lúc lâu mới từ từ hạ xuống.

***

Ánh trăng như nước đổ xuống, vài đám mây mỏng manh như sợi bông vương vãi bầu trời, che khuất vài ngôi lấp lánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-158.html.]

Trong phủ Định Quốc Công, Ám Nhất nhận thứ mà Hà Chu đưa tới, Hà Chu vẻ mặt nghiêm trọng vật quan trọng, nhất định đưa đến tay Thế tử nên cũng nghiêm mặt, về phía Vô Song viện.

Sau khi đêm xuống, Vô Song viện nay thích lưu hầu hạ bên ngoài.

Lúc bộ Vô Song viện tối om, chỉ phòng ngủ cửa đóng chặt, từ khe cửa và giấy cửa sổ, hắt vài tia sáng ấm áp, trải dài hành lang.

Ám Nhất bước nhanh về phía phòng ngủ chợt dừng , cuối cùng vẫn dám tiến lên gõ cửa, chỉ học theo tiếng chim “chiếp chiếp” kêu vài tiếng.

Tiết Vô Vấn trong phòng thấy tiếng “chiếp chiếp” kỳ quặc , khóe miệng giật giật.

Gần đây Ám Nhất là trúng tà gì là xem vở kịch kỳ quái nào, mỗi đêm khuya việc bẩm báo, cũng gõ cửa nữa, trực tiếp học theo tiếng chim kêu “chiếp chiếp”.

“Ta xem Ám Nhất tìm việc gì.”

Tiết Vô Vấn xoa xoa trán, buông Vệ Xuân trong lòng , khoác thêm áo ngoài, kéo cửa ngoài.

Ám Nhất thấy ánh mắt u ám đầy dục vọng thỏa mãn của Tiết Vô Vấn, sờ sờ mũi, khẽ ho một tiếng, cung kính đưa đồ trong tay lên, : “Thế tử, đây là thứ Hà Chu gấp rút đưa tới, thuộc hạ cảm thấy thứ vẫn nên để ngài xem qua thì hơn.”

Tiết Vô Vấn nhận lấy quyển sổ sách, mượn ánh sáng lờ mờ phía , nhanh chóng lật xem hai trang, ngay đó ánh mắt dừng , lông mày nhíu .

Một lát , đóng cửa phòng , : “Đến thư phòng bàn việc.”

Từ thư phòng , là một canh giờ . Trở về phòng ngủ, Vệ Xuân thắt đai lưng cởi , ở đầu giường xem kinh Phật.

Tiết Vô Vấn nàng chăm chú kinh Phật, ánh mắt trầm xuống.

Gần đây cô nương hầu như xem hết kinh Phật mà bà nội cất giữ, bây giờ bà nội tìm thảo luận Phật pháp đều thích tìm nàng.

Hắn tới, kéo Vệ Xuân lòng, cúi đầu ngửi mùi hương nàng.

Yết hầu lên xuống vài , một tay cởi đai lưng của nàng, tiếp tục chuyện mới bắt đầu Ám Nhất gián đoạn.

Vệ Xuân vội vàng đặt kinh Phật xuống, giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiết Vô Vấn đang càn, : “Vừa Hà Chu tới ? Hắn tới đây gì?”

Tiết Vô Vấn ngoài gặp Ám Nhất, cửa mở toang, lời Ám Nhất cũng lọt tai, Vệ Xuân vặn tên Hà Chu.

Hà Chu tới, nhất định là liên quan đến A Giác. Có thể khiến Tiết Vô Vấn dừng chuyện đó , vội vàng chạy đến thư phòng bàn việc, nhất định cũng chuyện nhỏ.

Tiết Vô Vấn thấy lời của Vệ Xuân, động tác tay hề dừng , ngón tay thon dài luồn trong áo vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một lát luồn trong váy, vuốt ve mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, như : “Câu hỏi nàng khi ngoài, nàng vẫn trả lời . Nàng trả lời , sẽ cho nàng Hà Chu tới vì chuyện gì.”

Loading...