TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:43:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lư hương khói lượn lờ, hương thơm lan tỏa khắp phòng, vấn vương nơi đầu giường.
Vệ Xuân mím môi, đôi mắt long lanh mắt , thâm thúy như biển sâu.
Trước khi Ám Nhất đến, hỏi nàng một câu: “Vệ Xuân, nàng uất ức ?”
Thật cũng chẳng trách Tiết Vô Vấn hỏi nàng như .
Những ngày qua, nàng đều đặn đến Tĩnh Tâm đường cùng Tiết lão phu nhân học Phật pháp, dáng vẻ thành kính trông chẳng khác nào sắp xuống tóc tu.
Cô nương vốn thông minh, nếu chuyên tâm học một thứ gì, ắt sẽ học nhanh học hơn khác. Nay dồn nhiều tâm sức việc , tất nhiên cũng chút thành quả.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, khiến Tiết lão phu nhân nàng bằng con mắt khác xưa, liên tục kinh ngạc, khen nàng tuệ căn.
Tiết Vô Vấn , từ khi Vệ gia gặp chuyện, cô nương còn tin Phật nữa.
Người Phật tổ từ bi, phổ độ chúng sinh. ngay cả Vệ thị như Phật tổ cũng bảo hộ, nàng còn tin tưởng gì nữa?
Không chỉ tin mà còn chán ghét đến cực điểm.
Nay ép học Phật pháp cũng chỉ là vì lấy lòng Tiết lão phu nhân.
Vệ Xuân cắn môi, vốn định giữ tay , cho càn. nam nhân quá hiểu điểm yếu của nàng, chẳng mấy chốc, nàng mềm nhũn cả , hai tay siết chặt lấy tấm chăn gấm bên cạnh.
Tiết Vô Vấn đôi mắt hạnh dần phủ một tầng sương mù, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, càn đến cực điểm, những chuyện hư hỏng nhất.
Hắn khàn giọng áp sát, chạm môi nàng, hỏi một nữa: “Vệ Xuân, nàng uất ức ?”
Lông mi Vệ Xuân khẽ run, khóe mắt nhếch lên, nhuộm một tầng hồng.
Nàng hít một thật sâu, nhịn cắn môi một cái, hồi lâu mới run giọng : “Tiết Vô Vấn, lão phu nhân là bà nội của , … uất ức.”
Tiết Vô Vấn rời mắt khỏi nàng, đồng tử nàng giãn , ánh mắt chút m.ô.n.g lung, lý trí đẩy rìa, lời tất nhiên cũng là giả dối.
Nàng cảm thấy uất ức.
Nàng đó là bà nội của , cũng chính là trưởng bối của nàng. Nếu là trưởng bối của nàng , việc lấy lòng thì gì uất ức gì ?
Nàng còn tin Phật, nhưng điều đó ngăn cản nàng tôn trọng những điều khác vẫn tin tưởng.
Tiết Vô Vấn hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng, nhịn lẩm bẩm một câu “Tiểu tổ tông”, mới nhẹ nhàng kéo tấm váy lụa ướt đẫm của nàng lên đến eo.
Rất lâu , Vệ Xuân mới chậm chạp nhận .
Tên khốn kiếp xem nàng như phạm nhân mà thẩm vấn.
Chống đỡ thể mỏi nhừ dậy, nàng liếc , : “Tiết Vô Vấn, xem Vô Song viện là lao ngục của Trấn Phủ Ty ?”
Tiết Vô Vấn tự đuối lý, cô nương ngày thường quá bình tĩnh, nếu dùng chút thủ đoạn đặc biệt, căn bản thể hỏi lời thật lòng.
lúc thể thừa nhận, nếu , vị tiểu tổ tông thể cho gần gũi mấy tháng liền.
Trước mặt Vệ Xuân, luôn mặt dày vô sỉ đến cực điểm, lúc dù chột cũng thể đường hoàng : “Nàng xem là nào chứ? Chuyện , nàng nghĩ trừ nàng , còn thể với ai khác?”
Nói , tay nắm lấy eo nàng, ôm nàng lòng, khéo léo chuyển chủ đề: “Không Hà Chu vì chuyện gì tìm ? Bây giờ mỏi ? Còn nữa ?”
Mệt mỏi thì tất nhiên là mệt mỏi, nhưng lúc bằng lòng , Vệ Xuân đương nhiên thể bỏ lỡ. Cũng lười so đo chuyện của , an tĩnh nép lòng , dấu cho tiếp tục .
Tiết Vô Vấn kéo tấm chăn gấm, cẩn thận che bờ vai trắng nõn mịn màng của nàng, mới tiếp tục : “Hà Chu đưa đến là một quyển sổ sách cũ của Binh Bộ bảy năm , trong đó vài khoản chi tiêu thú vị.”
“Chữ trong sổ sách nếu nhầm, hẳn là chữ của Hồ Đề, Binh bộ Lang trung lúc đó, nay là Binh bộ Thượng thư.” Tiết Vô Vấn nheo mắt: “Đại Chu ở Trung Nguyên, Bắc giáp Bắc Địch, Nam giáp Nam Thiệu, phía Tây còn quân Tây Quyết rình rập. Lúc khi Tiên Đế bệnh nặng, Bắc Địch và Nam Thiệu đồng thời xâm lược, thời điểm quá trùng hợp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-159.html.]
Khi Bắc Địch xâm lược, đang ở Túc Châu.
Bắc Địch là dân tộc du mục, sống bằng nghề săn b.ắ.n thảo nguyên, vô cùng thiện chiến. Những năm , quân Bắc Địch e sợ uy danh của Định Quốc Công, bao giờ dám liều lĩnh xâm chiếm, phần lớn là đến mùa đông, đói quá mới mạo hiểm tiến công Túc Châu.
năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, Bắc Địch và Nam Thiệu xâm lược mùa hè.
Hơn nữa xâm lược đó vô cùng hung hãn, đánh suốt bốn tháng trời.
Tiết Vô Vấn rõ quân Nam Thiệu, nhưng hiểu quân Bắc Địch. Lúc đó Bắc Địch thể nhiều lương thảo như để thể chống quân Tiết gia suốt bốn tháng.
Sổ sách mà Hà Chu đưa đến hôm nay chính là chi tiết quân lương mà triều đình vận chuyển đến Thanh Châu bảy năm .
Có vài khoản chi tiêu mập mờ rõ ràng, qua tay Tần Vưu, rể hiền của Vương thị Doanh Châu.
Tiết Vô Vấn chỉ một câu “Thời điểm quá trùng hợp”, Vệ Xuân trong chốc lát hiểu mấu chốt trong đó, cũng lập tức hiểu tầm quan trọng của quyển sổ sách .
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi một câu: “Quyển sổ sách là thật giả?”
Tiết Vô Vấn nhếch môi , cô nương nhà quả thực thông minh.
Phải rằng, mặc dù quyển sổ sách căn bản bất kỳ sơ hở nào, nhưng cũng giống như Vệ Xuân, nghi ngờ tính chân thực của nó.
tiểu tử dám đưa đến, chắc chắn là nắm chắc. Cho dù là giả, cuối cùng cũng sẽ thành thật.
Tiết Vô Vấn : “Đệ của nàng đa mưu túc trí, nàng nghĩ vì đưa quyển sổ sách đến cho ? Cũng chỉ là mượn của thời điểm thích hợp, đặt quyển sổ sách phủ Tham nghị của Lăng Nhược Phàm thôi.”
Lăng Nhược Phàm là con trai của Thủ phụ Lăng Duệ, hiện đang nhậm chức Tả Tham nghị Bố chính ti ở Thanh Châu.
Cẩm Y Vệ ở các châu phủ đều thiết lập Vệ sở, Vệ sở ở Thanh Châu tâm phúc của .
Tiểu tử cũng là lòng tin với , là hai vị Thiên hộ của Vệ sở Thanh Châu là của , cho nên mới đưa sổ sách đến đây.
Tiết Vô Vấn vuốt phẳng nếp nhăn giữa hàng lông mày của Vệ Xuân, dịu giọng : “Nàng tin , tiểu tử hẳn là còn một quyển sổ sách khác trong tay. Trong đó chắc chắn cũng sẽ vài khoản chi tiêu rõ ràng chỉ hướng đến quân Bắc Địch, còn quyển sổ sách đó hiện đang ở trong tay kẻ xui xẻo nào, kỳ thực cũng khó đoán.”
Hiện nay trong triều, những sợ phe cánh của Lăng Thủ phụ, ngoài Định Quốc Công địa vị siêu nhiên và đối thủ chính trị của Lăng Duệ là Chu Thứ phụ, thì cũng chỉ còn Đại lý tự khanh Tông Già cùng hai vị Ngự sử của Đô sát viện hở là dọa va cột.
Hoắc Giác tốn tâm tốn sức Đô sát viện, kẻ xui xẻo còn thể là ai?
Tám chín phần mười là Lỗ Ngự sử hoặc Bách Ngự sử.
***
Tiết Vô Vấn tuy thương cảm cho kẻ hại trong lòng, nhưng hề cảm thấy bản uất ức.
Sáng hôm , Lỗ Thân thần thanh khí sảng, bước chân nhẹ nhàng Đô sát viện, mỉm vuốt chòm râu dài, về phía Hoắc Giác và Tông Khuê với ánh mắt từ ái như cha già.
Quyển sổ sách mà Giả Tùy đưa tới hôm qua Lỗ Thân tự kiểm tra, chút dấu vết giả mạo nào, hẳn là thật.
Tuy hiểu vì quyển sổ sách quan trọng như mà tên chó c.h.ế.t Hồ Đề hủy , nhưng rơi tay ông thì đừng trách ông khách khí!
Ông , Lỗ Thân, sớm đám vẻ chính trực, lang tâm cẩu phế, giả nhân giả nghĩa mắt !
Lỗ Thân chỉ Hoắc Giác và Tông Khuê, giọng đầy nội lực: “Hai ngươi theo .”
Nói xong, ông bưng ấm , chậm rãi căn phòng bên cạnh, đóng cửa , ôn tồn : “Cứ xuống, ở Đô sát viện , cần quá câu nệ.”
Hoắc Giác và Tông Khuê cung kính xuống, bày tư thế sẵn sàng lắng giáo huấn.
Lỗ Thân đặt ấm xuống, từ trong chồng án thư bên cạnh rút hai cuộn, đưa cho họ, : “Việc bí mật điều tra tham ô của Binh bộ Thượng thư mà giao cho hai ngươi hôm qua cần tiếp tục nữa. Vụ án trọng đại, và Giả Ngự sử phụ trách giám sát là đủ .”
Nói đến đây, sợ hai mầm non suy nghĩ nhiều, Lỗ Thân ân cần giải thích thêm một câu: “Người trong Đô sát viện chúng ai cũng sợ cường quyền, nhưng đôi khi, việc thể để các ngươi xông pha lên . Cần kế thừa, hiểu chứ?”