TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:52:52
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiếp , khi đến tháp Cửu Phật tìm lời tiên tri thứ hai, Viên Thanh đại sư cũng nhận ngay lập tức.
Tăng ni trong chùa Đại Tướng Quốc ai cũng hiền từ nhân hậu, ví dụ như Viên Huyền đại sư, chính là hình tượng cao tăng đắc đạo trong lòng đa .
Chỉ Viên Thanh đại sư là một khác biệt.
Áo hoà thượng xám xịt, khuôn mặt như Kim Cang trợn mắt, thêm tính khí khó chịu với bất cứ ai, nhiều gặp ông đều nghĩ ông chỉ là một hòa thượng quét rác đáng chú ý.
“Lại đây, .” Viên Thanh chỉ chiếc ghế trúc bên cạnh, : “Ngươi đang việc ở Đô sát viện, hôm nay ngày lễ cũng ngày nghỉ, dù ngươi thăm Tô đại phu cũng nên đến hôm nay, , ngươi đến đây việc gì?”
Hoắc Giác định giấu mục đích chuyến , thành thật : “Có mật báo với Đô sát viện, tố cáo chùa Đại Tướng Quốc trồng thuốc cấm, Giác đến đây là để điều tra việc .”
Nghe xong, Viên Thanh hừ lạnh một tiếng, chuỗi hạt n.g.ự.c khẽ rung theo.
“Thư mật báo do ai , bần tăng rõ. Ngươi cứ về báo cáo đúng thực tế là , bần tăng tin tên Hoàng Đế dám đến Dược Cốc nhổ cỏ độc của .”
Người đó tuy là Thiên tử nhưng thực chất gan chỉ bằng hạt đậu, ngôi chùa Đại Tướng Quốc , e rằng đến c.h.ế.t ông cũng dám đến. Viên Thanh hề sợ hãi.
“Đa tạ đại sư. Ngoài công vụ, Giác đến đây còn tâm sự riêng. Bảy năm Triệu đại nhân dùng mạng để minh oan cho phủ Thái tử và hai họ Vệ, Hoắc, Giác đích một lời cảm ơn với Triệu đại nhân.”
Tay Viên Thanh tràng hạt khựng , nhướn mắt Hoắc Giác chăm chú, một lúc mới : “Vào , tuy đứa cháu của bần tăng mắc bệnh ly hồn, nhưng lẽ nó vẫn lời cảm tạ của ngươi.”
Hoắc Giác gật đầu dậy, đẩy cánh cửa trúc bên cạnh, bước , chậm rãi đến góc phòng.
Ở đó, Triệu Vân im lặng chiếc giường trúc đan với đôi mắt nhắm nghiền, gì.
Trước cũng từng là một mỹ nam nổi tiếng ở Thịnh Kinh, nhưng giờ đây khuôn mặt thanh tú gầy rộc đến biến dạng, hầu như còn nhận đường nét xưa.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu xiên , Hoắc Giác Triệu Vân, một hồi lâu mới khẽ : “Triệu đại nhân, và Tiên Thái tôn thiết từ nhỏ, Tiên Thái tôn c.h.ế.t oan thảm thương, còn kẻ hại lên ngôi. Huynh căm hận thế đạo , cũng căm hận chính giao mật chỉ của Tiên Đế cho Trưởng Công chúa.”
“ Triệu đại nhân, c.h.ế.t thể chuộc tội, trốn tránh cũng thể. Chỉ kéo kẻ đó xuống khỏi ngôi vị Hoàng Đế, để lão vạn dân phỉ nhổ, sử quan nguyền rủa, đó mới là thực sự chuộc tội.”
“Nếu chuộc tội, thì hãy mau tỉnh . Nếu , Huệ Dương Trưởng Công chúa sẽ chết, Lỗ Ngự sử sẽ chết, Triệu Tướng quân và Triệu phu nhân của phủ Phụ Quốc Tướng quân cũng sẽ chết. Họ, còn quan tâm nữa ?”
***
Trong phòng, giọng trầm thấp của Hoắc Giác ẩn trong đêm tối, buồn vui, như đang mật trò chuyện với một bạn quen lâu.
Bên ngoài, gió mát thổi hai cây bồ đề xào xạc.
Triệu Khiển xách hai bình rượu, cây bồ đề, thấy Hoắc Giác vội vẫy tay : “Hoắc Giải nguyên, uống rượu ?”
Uống rượu ở nơi thanh tịnh của cửa Phật, ngay mặt Phật tổ, thật đúng là chuyện mà Triệu Khiển dám .
Hoắc Giác nhận bình rượu từ tay , : “Triệu đại phu sợ Phật tổ trách phạt ?”
“Trách thì trách thôi.” Triệu Khiển thờ ơ nhún vai: “Dù mạng cũng là do Thế tử gia nhặt về.”
Hoắc Giác cúi đầu uống một ngụm rượu, đáp lời.
Thấy Triệu Khiển hì hì : “Hẳn là ngài từ lâu nhỉ? Viên Thanh đại sư là ông chú họ xa của , ông cố của vốn xuất từ phủ Phụ Quốc Tướng quân, chỉ là từ thuở trẻ tách riêng.”
Tuy tách riêng, nhưng khi xưa khi Triệu Vân chọc giận Thành Thái Đế, Triệu gia vẫn gặp nạn. Thành Thái Đế mới lên ngôi đầy hai năm, cả nhà bọn họ vô cớ cuốn tranh đấu hậu cung, gán tội mưu hại Hoàng tự, suýt tru di tam tộc.
Ngược phủ Phụ Quốc Tướng quân, vì Viên Thanh đại sư là con trai thứ của vị thái gia ở phủ Tướng quân, nên thoát một kiếp.
Dĩ nhiên, từ đó phủ Phụ Quốc Tướng quân cũng cúi đầu sống qua ngày.
Triệu Khiển dậy, ngửa cổ uống một hớp lớn, ghé sát bên Hoắc Giác, hạ giọng : “Nói cho ngài một bí mật, cha , Hoàng Đế ở điện Kim Loan thực bất lực, dùng một phương thuốc bí mật mới chuyện nam nhân.”
Không chỉ bất lực, còn chứng tinh yếu.
Khi xưa phi tần sảy thai, thề thốt do uống thuốc bổ của Thái y viện mới dẫn đến việc đó. cả Thái y viện đều , thuốc bổ chẳng vấn đề gì, vấn đề là Hoàng Đế.
“Cho nên, vị Hoàng Đế mà ngài thần phục, thực là một kẻ vô dụng hèn nhát!”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt vốn lơ đãng của Triệu Khiển thêm vài phần lạnh lùng.
Nghe những lời đại nghịch bất đạo của Triệu Khiển, sắc mặt Hoắc Giác vẫn bình thản một gợn sóng.
Chỉ thản nhiên uống cạn rượu trong bình, rút một xấp thư từ trong vạt áo, : “Đây đều là thư Triệu phu nhân cho Triệu đại nhân, nếu ngài rảnh thì bên giường cho Triệu đại nhân , lẽ sẽ giúp tỉnh .”
Triệu Khiển sững , rút một bức thư xem qua, quả thật là thư phu nhân tướng quân , là chuyện nhà thường ngày. Hắn đặt thư , lật tiếp về , lật một cuốn sách mỏng, “Ơ” lên một tiếng.
“Đây là gì?”
Hoắc Giác nhàn nhạt liếc , : “Một vị kể chuyện , về chuyện nọ của Trưởng Công chúa và mười tám vị nam sủng.”
Triệu Khiển thoạt đầu ngẩn , “ha ha” lớn: “Giỏi thật Hoắc Giải nguyên, tâm địa đen tối hệt như tỷ phu ngài! Ngài sợ thư của phu nhân tướng quân đánh thức Triệu Vân, nên mới định dùng những chuyện phong lưu để chọc tức Triệu Vân tỉnh !”
Hoắc Giác xác nhận cũng phủ nhận, chỉ mỉm : “Phiền Triệu đại phu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-162.html.]
Sáng sớm hôm , khi từ biệt mấy Tô Thế Thanh, Hoắc Giác vội vã xuống chân núi.
Chưa đến chuồng ngựa, thấy một cỗ xe ngựa giản dị từ từ dừng , một vị ma ma bước xuống với đôi mày nhíu , sắc mặt nghiêm trọng.
Hoắc Giác dừng bước.
Vị ma ma đó đang đăm chiêu, cũng để ý một lang quân với gương mặt thanh tú gốc cây, khi khẽ vài câu với đánh xe, bèn ôm một gói nhỏ về phía sườn núi.
Hoắc Giác bình thản thu hồi ánh mắt, tuy nhiều năm gặp, nhưng vẫn nhận vị ma ma .
Đó là cung tỳ đắc lực nhất bên cạnh Vương Loan Quý phi, là nhũ mẫu của Vương Loan, từ khi bà về phủ Khang Vương luôn theo.
Đang nghĩ ngợi, một tiểu tăng tươi dắt ngựa , : “Thí chủ, ngựa của ngài cho ăn cỏ .”
Hoắc Giác khẽ thu ánh mắt lời cảm tạ, nhận dây cương nhảy lên ngựa.
***
Hôm qua Khương Lê ở phủ Định Quốc Công đến khi hoàng hôn buông xuống mới luyến tiếc trở về Hoắc phủ.
Ở phủ Định Quốc Công cả ngày, trò chuyện hương pha , dù là thể khỏe mạnh như Khương Lê cũng cảm thấy mệt mỏi.
Đêm về đến nhà, nàng gần như chạm gối là ngủ, hề chút “chăn đơn gối chiếc khó ngủ” nào.
Ngủ ngon nên tự nhiên tinh thần cũng , khi dùng điểm tâm, nàng bèn bảo Đào Chu lấy sổ sách , bắt đầu tính toán chi tiêu trong phủ hai tháng nay.
Trong quán rượu Dương Huệ Nương và Như Nương trông coi, nàng cần đến hàng ngày, trong một tháng, ít nhất dành nửa tháng để quản lý việc trong phủ.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng bàn tính hạt châu “lách cách lách cách” vang lên, mấy xấp sổ sách mới tính một nửa, bỗng thấy Vân Chu ở tiền viện vui vẻ kêu lên: “Công tử về !”
Khương Lê vội vứt bút lông sói, về phía cửa nguyệt.
Vừa khỏi cửa nguyệt, thấy Hà Chu Hà Ninh vây quanh Hoắc Giác về phía chính viện.
Nàng dứt khoát dừng bước, gọi , chỉ tươi đó chờ.
Đang nghĩ xem khi nào mới phát hiện , đôi mắt đen láy của lang quân sang, vẻ lạnh lùng quanh đôi mắt lập tức tan biến, chỉ còn sự dịu dàng như gió mát trăng thanh.
Dung mạo thật , đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, mỗi đường nét đều đẽ vặn.
A tỷ nữ nhi giống cha.
Khương Lê khỏi nghĩ, nếu sinh một cô bé với Hoắc Giác, đến khi cô bé đến tuổi cập kê, e rằng Hoắc Giác cha già sẽ lo lắng đến vỡ tim.
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Khương Lê lập tức đỏ bừng.
Nàng giống a tỷ, vội con, lúc nghĩ đến những chuyện cũng quá sớm.
Thu những suy nghĩ lung tung trong lòng, Khương Lê tiến lên một bước, : “Một lát nữa về Đô sát viện ?”
Hoắc Giác lắc đầu : “Không cần, qua một chuyến .”
Sau khi về đến Thịnh Kinh, thẳng đến Đô sát viện, khi báo cáo với cấp xong thì cúi đầu tấu chương, lẽ ngày mai tấu chương đó sẽ trình lên điện Kim Loan.
như Viên Thanh đại sư , Chu Nguyên Canh dám đắc tội với chùa Đại Tướng Quốc, dù trong Dược Cốc trồng những thứ nên trồng, nhiều khả năng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện .
Biết cần Đô sát viện nữa, trong lòng Khương Lê mừng rỡ, vội : “Sắp đến giờ dùng cơm trưa , rửa mặt , một lát là thể ăn .”
Phu thê trẻ chỉ mới xa một ngày, nhưng cứ như đôi phu thê lâu ngày gặp , ánh mắt rời một khắc.
Vì dùng cơm trưa xong, Đào Chu mắt kéo Vân Chu đang ngơ ngác khỏi viện, tránh phiền hai vị chủ tử âu yếm.
Trên ghế thấp, Hoắc Giác ôm tiểu nương tử thơm thơm mềm mềm, vén tóc mai đen nhánh của nàng tai, dịu dàng : “Hà Chu hôm qua nàng đến phủ Định Quốc Công, những gì với a tỷ ?”
“Nói đủ thứ.” Khương Lê ngẩng mặt lên, giọng mềm mại : “Ta và tỷ tỷ còn túi thơm, dùng để đuổi côn trùng giúp tỉnh táo, ngày mai khi sẽ đeo cho .”
Khi Khương Lê đến Vô Song viện, còn địa vị của Vệ Xuân trong phủ Định Quốc Công đặc biệt như .
Mãi đến hôm qua một chuyến, thấy các nha bà v.ú trong đó đều coi Vệ Xuân như phu nhân Thế tử mà phụng dưỡng, ngay cả khi Khương Lê đến, cũng ai dám đãi ngộ qua loa.
Vô cùng cung kính, như hầu hạ khách quý .
Có thể thấy cuộc sống của a tỷ trong phủ Định Quốc Công hề khó chịu, chẳng trách a tỷ sinh con.
“A tỷ qua hai tháng nữa, thể thử con . Tỷ một cô bé, nhũ danh đặt , gọi là A Thiền.”
Hoắc Giác khẽ “Ừm” một tiếng, hạ mắt đôi mắt sáng long lanh của tiểu nương tử, lập tức thấu tâm tư của nàng, : “A Lê cũng sinh một cô bé?”
Má Khương Lê ửng đỏ, tuy cảm thấy chuyện sinh con còn xa vời tới lúc, nhưng vẫn thật thà gật đầu : “Sinh một cô bé, sẽ may quần áo cho con, tết tóc , còn thể dạy con nấu rượu nữa. Hoắc Giác, xem, nữ nhi của chúng nên đặt nhũ danh là gì thì nhỉ?”