TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:55:31
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nữ nhi của và A Lê nên đặt tên là gì?
Kể từ khi sống đến nay, vị Trạng nguyên vẫn luôn bày mưu tính kế, cẩn trọng từng bước, nhưng bối rối hiếm thấy.
Kiếp , và A Lê xa cách hơn mười năm. Trong những giấc mơ đêm khuya, chỉ nghĩ về những kỷ niệm của họ.
Mùa xuân năm ngoái, khi sống , gặp cô nương mà ngày đêm nhớ nhung, chỉ cho nàng một cuộc sống bình yên, tràn đầy yêu thương.
Chuyện khác từng nghĩ đến.
Giờ đây, khi đến phủ Định Quốc Công, a tỷ sinh con, tiểu nương tử cũng bắt đầu nghĩ về đứa con của hai .
Hoắc Giác khuôn mặt tươi như hoa của Khương Lê, trái tim bỗng mềm nhũn.
Sinh một bé gái giống A Lê, ngày ngày gọi “cha cha”, dường như cũng là điều tồi.
tuổi nàng còn nhỏ, hơn nữa, năm nay chắc chắn sẽ nhiều biến cố, thực sự là lúc sinh con.
Hoắc Giác véo nhẹ ngón tay mềm mại của tiểu nương tử, thuận theo lời nàng: “A Lê thích nhũ danh nào?”
“Ta nghĩ . Chàng học rộng, nghĩ cho một cái tên dễ nhớ .”
Khương Lê ngước mi mắt lên, : “Trước đây ở thành Đồng An, thường các cụ già ở phố Chu Phúc trẻ con bát tự nhẹ, đặt tên mới dễ nuôi. những cái tên đó Chiêu Đệ thì cũng là Cẩu Thặng, chẳng thấy chút nào.”
Nói đến đây, Khương Lê nhịn nhăn mũi, liệt kê thêm vài cái nhũ danh ho gì.
Hoắc Giác tiểu nương tử líu lo chuyện, giọng mềm mại ngọt ngào, chợt nhớ về những ngày hôn mê nhiều tháng ở phố Chu Phúc.
Khi đó mới mười tuổi, gia đình gặp biến cố thảm khốc, bản thương nặng, giống như Triệu Vân hiện đang ở Dược Cốc, sớm mất ý chí sống.
Vậy mà A Lê ngày ngày chuyện với , khi thì về món bánh mới ở quán ăn đầu phố, khi thì về bông hoa mới nở núi , khi thì về việc hôm nay mắng.
Cứ kiên trì ngừng như thế, nàng kéo từ địa ngục trở về nhân gian.
Khi đến phố Chu Phúc, đúng tiết Tiểu Mãn, ngày đó là điểm giao trong cuộc đời của và A Lê.
Mọi câu chuyện của họ đều bắt đầu từ ngày hôm đó. “Gọi là A Mãn ?”
“A Mãn?”
Khương Lê lẩm nhẩm hai chữ đầu lưỡi, trong đầu nghĩ đến vầng trăng tròn giữa núi non, hoặc một hồ nước đầy tràn giữa rừng sâu.
“Cái tên .” Khương Lê hào hứng thẳng dậy, nắm lấy tay áo Hoắc Giác, mặt mày hớn hở : “Cứ gọi là A Mãn.”
Chưa đến tuổi , thậm chí còn thấy bóng dáng bé gái , mà chỉ vì một cái nhũ danh vui kể xiết, thể vui cả nửa ngày.
A Lê của đúng là một tiểu cô nương dễ thỏa mãn.
Hoắc Giác sợ nàng ngã khỏi đầu gối , một tay vươn ôm lấy eo nhỏ như cành liễu của nàng.
Vòng eo mềm mại như xương lòng bàn tay, qua lớp áo xuân mỏng manh, vẫn thể cảm nhận làn da ấm áp mịn màng như ngọc bên .
Vì thế cái ôm nảy sinh ý nghĩ khác.
Yết hầu Hoắc Giác trượt lên xuống, trong đồng tử như mực đen đặc.
Hắn mắt về phía cửa sổ, thấy mặt trời chói chang, ánh nắng rực rỡ. Nghĩ đến vẻ e thẹn của tiểu nương tử ánh mặt trời ban ngày, cuối cùng đành nén xuống những ý nghĩ trong lòng.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-163.html.]
Mặt trời giữa trưa vốn gay gắt, khi Mã ma ma về cung, trán đầy mồ hôi, áo đơn lưng ướt đẫm một mảng lớn.
Sau khi về cung, Mã ma ma vội vàng bộ cung trang màu thu hương, nhanh chóng đến điện Thừa Loan.
Chưa nội điện thấy tiếng sách vang vọng từ bên trong. Mã ma ma nhận đó là giọng của Đại Hoàng tử Chu Hoài Húc, vội dừng bước.
Bình thường, chỉ cần Đại Hoàng tử đến, dù là việc gấp đến cũng hoãn .
Phải rằng, gối Hoàng thượng hiện giờ chỉ một nhi tử và một nhi nữ, Đại Hoàng tử là vị Hoàng tử duy nhất trong cung, theo thời gian, đương nhiên địa vị sẽ càng nâng cao.
Người Thánh nhân nay mới bốn mươi tư tuổi, ba năm một tuyển tú nữ cũng từng ngừng, chừng sẽ thêm con thừa tự.
Mã ma ma , với thể của Bệ hạ… thể nào thêm con thừa tự nữa.
Mã ma ma đang nghĩ ngợi, bỗng tiếng sách của Đại Hoàng tử ngừng .
Trong nội điện, Vương Quý phi lấy khăn tay , dịu dàng lau vết mực tay Đại Hoàng tử, mỉm : “Hôm nay Thái phó giao bài vở gì khác ?”
Đại Hoàng tử Chu Hoài Húc nhỏ nhẹ đáp: “Không ạ, Thái phó chỉ bảo nhi thần học thuộc《Ly Lâu》, tập thêm hai trăm chữ là .”
Vương Quý phi khẽ gật đầu, ánh mắt tán thưởng: “Húc nhi sách , chữ cũng , mẫu phi vui mừng. đạo học hành như thuyền ngược dòng, tiến ắt lùi. Ngoài việc thành bài vở Thái phó giao, cũng đừng quên thêm sách khác.”
Chu Hoài Húc nghiêm túc đáp: “Mẫu phi yên tâm, Húc nhi sẽ lười biếng .”
Vương Quý phi đôi mắt dài trong veo của Chu Hoài Húc, trong lòng dâng lên niềm tự hào của .
Húc nhi của bà mới mười tuổi, nhưng là đứa trẻ khiêm tốn lễ phép. Thậm chí còn thừa hưởng tài hoa của cha, tuổi còn nhỏ thuộc làu Tứ thư Ngũ kinh, chắc chắn sẽ là một bậc minh quân.
Vương Quý phi đặt khăn xuống, nhẹ nhàng dặn dò vài câu với nhũ mẫu của Chu Hoài Húc, mới bảo cung nữ hầu bên cạnh đưa họ ngoài nội điện.
Khi Chu Hoài Húc rời , mắt đầy lưu luyến, lặng lẽ Vương Quý phi, hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Vết thương mẫu phi còn đau ạ?”
Vương Quý phi giật khi câu hỏi.
Đầu tháng Húc nhi đến điện Thừa Loan, vô tình thấy vết thương tay bà , hỏi bà . Dĩ nhiên bà bịa lý do để lấp l.i.ế.m qua chuyện, ngờ đến giờ đứa trẻ vẫn còn nhớ.
“Không đau nữa , mẫu phi sẽ cẩn thận hơn, để thương nữa.” Vương Quý phi , chỉnh mũ ngọc đầu , : “Húc nhi ở ngoài điện Thừa Loan, đừng lo lắng về vết thương của mẫu phi nữa, đặc biệt là mặt Phụ hoàng con, một chữ cũng nhắc.”
Chu Hoài Húc cụp mắt xuống, che giấu nỗi đắng cay ngây thơ trong mắt, : “Mẫu phi yên tâm, trong cung thận trọng từng lời , Húc nhi hiểu.”
Sau khi Chu Hoài Húc rời , Vương Quý phi bên cửa sổ, những bông hoa đua nở rực rỡ bên ngoài, im lặng lên tiếng.
Chính điện rộng lớn yên tĩnh hồi lâu, Mã ma ma chờ ngoài nội điện, cũng dám .
Mãi đến khi bên trong vọng một giọng dịu dàng “Ma ma ”, bà mới thu gọn tay áo, vén rèm bước nội điện, cúi hành lễ, : “Nương nương, đồ mang về .”
Vương Quý phi khẽ cụp đôi mắt phượng dài, hỏi: “Viên Thanh đại sư ?”
Mã ma ma từ tốn đáp: “Đại sư , đây là cuối giúp nương nương. Đến khi uống hết bình thuốc , bệnh mắt của Hoàng thượng sẽ còn cách nào chữa nữa, lúc đó dù là Đại La Kim Tiên cũng cứu . Ngoài , đại sư nhắn nô tỳ nhắc nhở nương nương, khi uống đến liều thuốc cuối cùng, Hoàng thượng thể sẽ xuất hiện ảo giác.”
Vương Quý phi xong, cũng tức giận thất vọng, chỉ chậm rãi xuống sập, dịu dàng : “Đưa thuốc cho . Viên Thanh đại sư , thì đừng đến Dược Cốc quấy rầy đại sư thanh tu nữa.”
Sở dĩ Viên Thanh đại sư giúp bà , chẳng qua là vì chuyện bảy năm .
Khi đó Triệu Vân đập đầu trống Đăng Văn, đầu vỡ m.á.u chảy, thở mong manh. Ai cũng tưởng chết, kể cả Vương Quý phi cũng ngoại lệ.
Thực trong tình huống lúc đó, c.h.ế.t còn hơn sống.
Thành Thái Đế bề ngoài khoan dung nhân hậu, nhưng thực chất tâm địa hẹp hòi, thù dai. Vương Quý phi bên gối ông bao lâu, bản chất thật của nam nhân ?